Tôi nhìn em….đôi mắt trong veo nhưng ẩn chứa đầy u uất. Vậy mà em nói em hạnh phúc… Tôi xót xa…

 

 

Giọng em đều đều… như cô phát thanh viên, em kể với tôi mà như đang nói một mình….

Cái cô bé vốn mong manh, dễ vỡ oà trong em đâu mất, lúc này trước tôi em cố chấp và có sức chịu đựng đến bền bỉ…


* *

*

Nằm nghe nhạc mà tôi cứ như người trên mây. Chẳng lọt vào đầu điều gì. Những cuộc tình, những cuộc hẹn hò cứ ngắn ngủi dần rồi vuột khỏi tay. Tất cả chạy ngang qua đầu tôi như một cuộn phim được tua nhanh.

Tôi nhớ em có lần nói với tôi: "Kẽ tay anh hở quá mà anh thì không biết chụm nó lại…Tình yêu giống như những hạt cát, rất mịn, rất mát nhưng cũng rất dễ tuột…Nhẹ nhàng…nó sẽ trôi…"

 

 

Tôi đã phì cười vào cái triết lí của em và nói em thật ngốc vì em cũng đang yêu một thằng giống tôi.

Lúc đó tôi hỏi em:

Vậy em không sợ hạt cát - là em sẽ trôi khỏi tay Nam?

 

 

Em nghiêng đầu cười, nụ cười buồn nhưng đầy tự tin:

 

 

- Sợ chứ anh, càng sợ em càng thấy mình cần cố gắng. Em sẽ chụm tay lại , sẽ giữ hộ anh ấy…

 

 

Tôi nhìn em…Em thật đặc biệt.

 

 

Với chiếc điện thoại gọi cho Nam. Máy ngoài vùng phủ sóng…

 

 

Gọi cho em…em một mình…

* *

*

 

Hình ảnh: Deviantart
 Click vào đây để nghe file audio truyện ngắn này

Em lặng lẽ xúc từng thìa kem…chiếc thìa bé xíu cứ cần mẫn đưa lên đưa xuống. Em ăn như để nuốt đầy lồng ngực sự lạnh giá. Dù em không nói tôi cũng hiểu…

 

-Nếu thấy mệt mỏi em hãy đi xa. Anh sẽ giữ Nam cho. Tôi vừa nói vừa trêu em.

- …

- Này nhóc!

 

 

Em ngẩng đầu nhìn tôi. Giờ tôi mới phát hiện có giọt nước nhỏ đọng lại trên mi em…

 

- Em sẽ không đi đâu anh ạ. Em sẽ chờ…chờ được mà. Chẳng qua vết thương của Nam nhiều quá, em thì lại vụng về…

 

Mỗi lần gặp em, mỗi lần nhìn thấy em dù là một mình, hay tay trong tay vớiNam tôi lại lặng lẽ nhìn. Tôi xót xa, bởi hơn ai hết tôi cũng hiểu tôi và cái thằng bạn tôi thế nào. Hơn một lần tôi muốn nói: Dừng lại đi cô bé. Hơn một lần tôi muốn kéo em về…phía tôi. Hơn một lần tôi muốn được lau khô giọt nước vô tình đọng trên mi em. Hơn một lần tôi đứng dưới ban công nhà em…. lặng lẽ nhìn khi bóng em mải miết, cặm cụi trên chiếc bàn. Bóng em hắt ra…lẻ loi nhưng bền bỉ…

 

 

Nhưng tôi cũng chỉ là một kẻ lãng du...

 

Hình ảnh: Deviantart.com
 Click vào đây để nghe file audio truyện ngắn này

 

 Con đường đầy lá rụng. Gió xào xạc thổi tung thành những đợt sóng lá…Ánh đèn đường hắt ngang khiến con phố mang một màu sắc đến quạnh quẽ. Em đã trở về trong căn phòng của riêng em với những lo toan, mệt mỏi…Đèn tắt phụt. Em mang theo một giấc mơ…

Tôi thở dài, nhả ra những vòng tròn khói điệu nghệ…

Tôi tìm em, em tìm ai…



This entry was posted on 10/17/2008 and is filed under . You can follow any responses to this entry through the RSS 2.0 feed. You can leave a response, or trackback from your own site.

0 nhận xét:

HAHAHA

AI? Ở ĐÂU?