Có rất nhiều thời điểm ta phải refesh lại bản thân và cuộc sống. Khi mệt mỏi chán chường thì điều đó lại càng cần thiết hơn. Chìm đắm mãi trong ảo tưởng cuộc sống sẽ là vô nghĩa. Ta sinh ra là để sống cơ mà, vậy thì phải sống cho thật tốt.

Vậy có nên nuông chiều bản thân không? Nuông chiều thông thường sẽ làm hư người được chiều. Mai vẫn thường nói: “Bạn thấy Lan rất hay nuông chiều bản thân”. Ừ, nhưng là bản thân mình mà, nuông chiều có xấu không? Không xấu tẹo nào! Bướng thật. Để rồi có những buổi sáng thức dậy chỉ còn 45 phút để chuẩn bị đi làm, nhưng vẫn cố nhắm mắt nằm dài thêm 15 phút cho “cửa sổ tâm hồn” làm quen với ánh sáng ngày mới. Và sau đó chỉ còn 30 phút cho mọi thứ: đánh răng, thay đồ và nhoáng nhoàng tắt đèn, khoá cửa. May mắn thì sẽ đủ thời giờ để tạt qua hàng xôi nói vội: “Chị ơi cho em gói xôi, em đang vội chị nhanh hộ em với”.

Sáng cuối tuần thì chiều bản thân là chuyện đương nhiên rồi. Nằm dài trên giường, với tay bật radio nghe Quick and Snow show, nhâm nhi những bản nhạc và những tâm sự nhẹ nhàng của các bạn để tìm kiếm đâu đó có chút gì đó giống mình. Thư thái, nhẹ nhàng, thấy trong cuộc sống này mọi người vẫn có những phút giây trải lòng mình như thế sau những âm thanh ồn ã thường nhật. Nghe cuộc sống gần nhau hơn.

Nhưng…

Những ngày tháng đã qua nhiều khi nhìn lại ta vẫn không có được nụ cười. Ở những thời điểm trước, ngày còn học phổ thông ta đặt ra dự định vào đại học. Ừ, dự định đó đã đạt được nhưng trước đó là gì? Ta mong muốn vào trường ấy để được thoả sức với hoài bão xa xôi, nhưng ta đỗ không phải là trường ấy. Ta từng khóc nức nở và buồn chán lắm. Nhưng có lẽ đấy là số phận, ta phải đi theo con đường này, chứ không phải là thứ ta đã lựa chọn. Ta dần quen, dần bằng lòng và sải bước đi, vui vẻ hơn với con đường mới không mong đợi này.

Thế mà cũng đã được khá lâu rồi. Tốt nghiệp, ra trường đi làm, thời gian lẳng lặng trôi qua. Ngoảnh đầu nhìn lại đã đi làm được 2 năm 4 ngày. Suốt thời gian nhân đôi của 365 ngày thêm 4 ngày lẻ, ta để thời gian trôi đi theo dòng chảy của cuộc sống, vô định. Sáng đi làm chiều lại xách túi ra về, tham gia một vài khoá học ngắn ngủi, nhưng vẫn không khoả lấp được sự trống trải trong lòng. Nỗi niềm trống trải ấy ở đâu mang đến? Là do tự bản thân ta thôi, cuộc sống vốn vô tình với ai không biết cách yêu quý nó mà.

Ta cứ thế, để thời gian trôi đi như thế là đã nuông chiều bản thân, làm hư bản thân. Thời gian không bao giờ chờ đợi một ai cả, bên ta mọi người ai cũng phải tự nỗ lực làm sao cho cuộc sống tốt hơn. Vậy không lý do gì ta lại để thời gian trôi đi như thế. Bao lần ta đã khóc vì không làm được những điều mình muốn, nhưng công bằng mà xét thì là do ta chưa thật sự nghiêm túc trong việc uốn nắn bản thân để khỏi trệch khỏi con đường mình đã chọn.

Cần phải chấm dứt những điều tương tự như thế. Không buông xuôi mọi thứ mà phải cố gắng thôi. Ai cũng phải thế cả, và ta cũng không ngoại lệ.

Phải thay đổi thôi.

Em gái vừa gọi điện ” Em mua cho chị ba cái đài sen và mấy cái bánh Chocopie, em để trong hộc tủ ấy”. Ngon quá, đài sen là thứ ta thích không bao giờ hết thích cả. Cảm ơn em gái nhiều lắm.

Vậy đấy, bên cạnh ta vẫn luôn có người thân dõi theo và quan tâm mà. Hạnh phúc đôi khi thật giản dị mà ta cứ phải tìm kiếm sự lãng mạn đâu đó. Ta thật ngốc nghếch.

“Khi ta ngốc nghếch mà không biết mình ngốc là khi ấy ta là người hạnh phúc?”
Hãy học cách yêu cuộc sống này vì nó sẽ không vô tình với người yêu quý nó bao giờ.




1. Khi sinh ra , mỗi người nhận lại từ tạo hóa một gương mặt , một thân thể . Bạn có thể thích hay ghét nó nhưng đừng quên điều này : nó là thứ sẽ trung thành với bạn suốt đời . Vì vậy hãy đối xử với nó theo cách nó xứng đáng được hưởng 
2. Bạn sẽ phải học _ những bài học từ cuộc sống _ mỗi ngày . Có những bài học đến với bạn thật dễ dàng , và có những bài học bạn sẽ phải trả một cái giá rất đắt để nhận được nó .
 
3. Không có sai lầm chỉ có những bài học . Sự trưởng thành là kết quả của quá trình của quá trình vấp ngã , tự đứng dậy và tiến lên phía trước .

 4. Một kinh nghiệm từ cuộc sống sẽ lập đi lập lại dưới những hình thức khác nhau , cho đến khi bạn học được điều đó , rõ ràng và thuần thục . Khi đó bạn mới có thể bắt đầu với những kinh nghiệm mới . 

5. Sự học hỏi không bao giờ ngừng lại . Dù bạn đã già , bạn vẫn có thể học được nhiều điều , ngay cả từ những đứa trẻ . 

6. Số phận của bạn được tạo nên từ chính bản thân bạn . Hầu như tất cả mọi người đều có những “công cụ” và “nguyên liệu” mà họ cần cho cuộc sống , điều khác biệt là họ có thể làm nên một “thành phẩm” tốt từ những thứ đó hay không 

7. Mọi câu trả lời cho những thử thách từ cuộc sống đều nằm trong tâm hồn bạn . Điều bạn phải làm là tìm kiếm , lắng nghe và thành thật với chính bản thân mình .


* Bé cậy cha, già cậy… lương.

* Tiền kho, bạc núi không bằng dấm dúi một chức.

* Gái đẹp nhờ vàng, quan sang nhờ quyền.

* Ôm rơm rặm bụng, ăn vụng nhàn thân.

* Sách mười bồ thua một ô che đầu.

* Trăm hay không bằng tay… trong.

* Thuận vợ thuận chồng rút của công mới dễ.

* Ăn trông “mồi”, ngồi trông… phong bì.

* Tham ăn hôm trước, tù rước hôm sau.

* Nhiều gã trai tân mơ về một người vợ dịu dàng, nữ tính, đảm đang… Rất nhiều đức ông chồng cũng ôm ấp một giấc mơ như thế.

* Nếu muốn vợ lắng nghe từng lời ta nói, hãy học cách nói trong mơ!

* Có những cô gái muốn có người đàn ông mà họ thích, nhưng cũng có những cô gái thích bất kỳ người đàn ông nào mà họ có thể có được.

* Những màn kịch thú vị nhất của đời tư thường diễn ra sau cánh gà.

* Có hai tập giấy có ích nhất cho một cô gái trẻ – sách dạy nấu ăn của mẹ và tập séc thanh toán tiền của cha.

* Khi nhúng mũi vào việc người khác thì rất dễ bị ngạt thở.

* Thức ăn tinh thần là thứ khó tiêu hóa nhất.

* Giữa hai cô gái, cánh đàn ông thường chọn cô thứ ba. - Cô gái đẹp làm vui mắt đàn ông, còn cô gái xấu - làm vui mắt đàn bà.

* Tắt đèn đi em, rồi ta sẽ thấy rõ mọi chuyện!

* Làm cho phụ nữ hạnh phúc rất dễ, có điều quá tốn kém.

* Người vợ chỉ chung thủy với chồng trong hai trường hợp: thứ nhất, khi thị cho rằng, chồng mình hoàn toàn không giống ai khác cả; thứ hai, khi thị biết rằng, mọi đàn ông trên đời đều giống nhau như lột.

* Giữ lòng chung thủy với người mình không yêu tức là phản bội lại chính mình.

* Nếu nhà thơ chỉ có một đời vợ thì chỉ vì một trong hai lý do: hoặc anh là người “nói dối” siêu đẳng, hoặc vợ anh là kẻ “từ bi” siêu hạng.

* Đàn ông dễ từ bỏ mối quan hệ kéo dài hai mươi năm hơn là mối quan hệ với cô gái hai mươi tuổi.

* Nếu tán tỉnh phụ nữ lâu quá thì nàng sẽ nghĩ là anh chỉ biết nói suông thôi.

* Người chồng ngốc nghếch thường mắng mỏ vợ, còn người thông minh thì tự mắng mình đã dại dột cưới người vợ như thế.

* Cuộc hôn nhân thường chỉ bền vững khi chồng là người đàn ông đầu tiên của vợ, còn vợ là người đàn bà cuối cùng của chồng.

* Khi trái tim cất tiếng hát vì yêu thì trí tuệ không nên hát theo mà phải làm nhạc trưởng.

* Anh ta tán làm cho cô gái đổ xiêu vẹo đến mức cô ấy cảm thấy buồn nôn suốt cả 9 tháng.

* Người đàn ông thông minh cố gắng không tạo ra cớ để phụ nữ làm mình làm mẩy, nhưng người phụ nữ thông minh thì chẳng cần có cớ vẫn làm mình làm mẩy được.

* Lúc nào cũng nói thật thì chẳng khác gì lúc nào cũng làm tình - thoạt đầu thì thích thú, nhưng rồi mệt mỏi và cuối cùng là rất có hại cho sức khỏe.

* Nếu người phụ nữ xi - nhan rẽ trái, điều này không có nghĩa là nàng sẽ rẽ phải, lắm khi nàng sẽ lại tiếp tục đi thẳng.



Cứ mỗi năm qua đi, ta tiến dần đến đích cuối cùng của cuộc đời, dù lòng không muốn. Đầu năm, ngồi nghĩ ngợi vu vơ về những được mất trong cuộc đời.


Buồn có, vui có, đau khổ có và cũng có không biết bao lần nước mắt lặn vào tim. Lòng chợt nghĩ: Mỗi giọt nước mắt cũng có những ý nghĩa riêng của nó. Không biết các bạn có lúc nào nghĩ giống tôi không?

Khi sinh ra làm kiếp người, ta khóc, nhưng không hề có nước mắt, tiếng khóc trong vắt, thánh thiện.

Lớn lên một chút, khi đói mẹ chưa kịp cho ăn, ta khóc. Khi bỉm ướt mẹ chưa kịp thay, ta khóc, những giọt nước mắt bản năng cho những nhu cầu của bản thân.
Khi chập chững những bước chân đầu tiên, đôi khi vấp ngã, ta khóc. Khi mọc răng, người ngấy sốt, ta khóc, những giọt nước mắt của nỗi đau thể chất.



Khi ta đi học, vì mải chơi ta về trễ, vì mải xem tivi ta quên làm bài tập, ba mẹ la, ta khóc.

Khi ta đi học, vì mải quay lên, quay xuống với cô bạn thân bàn dưới, ta lỡ để mực giây vào cái áo trắng tinh mẹ mới mua, mẹ chưa kịp la, ta khóc, những giọt nước mắt ăn năn, hờn dỗi.

Khi người bạn thân nhất hiểu lầm ta, hai đứa chạm mặt nhau mà chẳng nói với nhau câu nào, ta khóc, những giọt nước mắt giận hờn.
Khi chia tay một thời học sinh áo trắng và người bạn trai ta thầm mến, thầm trao cho nhau những ánh mắt vội vàng, bồi hồi, xao xuyến, ta khóc, những giọt nước mắt nhớ nhung, lưu luyến.

Khi ta tốt nghiệp đại học, chập chững những bước chân vụng dại vào đời, ta khóc, những giọt nước mắt hạnh phúc xen lẫn âu lo.

Khi ta đi làm, sau bao nỗ lực, cố gắng, kết quả không như ta muốn, sếp vẫn la, bạn bè vẫn vượt lên phía trước, chỉ còn lại ta với vạch đích lạnh lùng, vô cảm, ta khóc, những giọt nước mắt tủi cực, ê chề.

Khi người ta thương yêu hơn chính bản thân ta quay lưng lại với ta, lạnh lùng chia tay mối tình tưởng như vĩnh viễn, ta khóc, những giọt nước mắt đau đớn, tái tê, làm vương sầu trên khoé mắt.

Khi ta bước chân theo chồng trong ngày vu quy, ta khóc, những giọt nước mắt hạnh phúc pha chút luyến tiếc của một thời con gái.

Khi ta sinh cho đời một sinh linh bé bỏng và thánh thiện, ta khóc, những giọt nước mắt thiêng liêng của tình mẫu tử.

Khi cuộc sống gia đình xô lệch, tình cảm vợ chồng rạn vỡ, ta khóc, những giọt nước mắt cô đơn, cay đắng, chảy ngược vào tim.

Khi chứng kiến những bước trưởng thành của những đứa con thân yêu, nhìn chúng vững bước trên những con đường ta đi và ao ước được đi, ta khóc, những giọt nước mắt hạnh phúc, hãnh diện, tự hào.

Khi ta bồng trên tay đứa cháu thương yêu của mình trong giây phút đầu tiên chúng chào đời, ta khóc, những giọt nước mắt mong chờ, sung sướng.
Và khi ta từ giã cái cõi đời sắc sắc không không, từ giã cõi tạm với những hỷ, nộ, ái, ố, trở về với cát bụi, hư vô. Không, ta không muốn khóc, ta muốn được mỉm cười trong tiếng khóc của những người thân yêu, những giọt nước mắt tiếc thương! 



 Người tuổi Sửu tuy vẻ ngoài lặng lẽ, nhưng trong lòng lại có một trái tim nồng nhiệt, thế giới nội tâm vô cùng phong phú. Đừng tưởng rằng ngày thường bạn luôn đủng đỉnh, thủng thẳng, mọi chuyện đều nhẫn nại, kiên trì, kỳ thực chẳng qua bạn giấu kín bản tính sôi nổi trong nơi sâu thẳm của tâm hồn.
                       

   Đa phần bạn bè, người thân đều không hiểu bạn. Tuy bạn có thế giới nội tâm phong phú, một trái tim nhiệt thành, nhưng đáng tiếc thường không suôn sẻ trong đường tình duyên.

   Bạn thường khá đơn độc, cô đơn, thỉnh thoảng gặp được người bạn tương đối thích, bạn vẫn không chủ định đi tiếp cận, có cơ hội tốt đi chăng nữa, bạn vẫn không chịu giữ chặt lấy. Mọi thứ đều vì sai lầm của bản thân bạn mà trôi đi như dòng nước.

   Có lẽ bạn chưa biết rằng, sức cạnh tranh xung quanh bạn vô cùng kịch liệt, chỉ cần hơi lơ là sẽ có khả năng mất người yêu. Vì bạn không hiểu gì về tình yêu, với bạn tình yêu chỉ giống như một mối giao dịch. Khi yêu bạn luôn nghĩ rằng mình đã “đầu tư” bao nhiêu tình cảm thì nên nhận được ngần ấy sự đáp lại.

   Nói tóm lại, quan niệm của bạn là chú trọng hiện thực. Khi ở bên người yêu, thỉnh thoảng cái “máu trâu” của bạn nổi lên, chỉ vì chút chuyện nhỏ mà nổi tính cục.

   Có điều người tuổi Sửu thành gia lập thất rồi, thì lại rất dịu dàng với người mình yêu. Sau khi cưới những phút thăng trầm trong tình cảm là khó tránh khỏi, bạn cũng chẳng lấy đó làm điều đáng phiền, ca cẩm, sau cơn mưa trời lại sáng, khi ấy tình yêu lại càng thêm mặn nồng chân thành.

- Nữ giới tuổi Sửu rất bình tĩnh, ôn hoà, cẩn thận, nhẫn nại, là người phụ nữ tốt tính. Hễ bạn đã thích đối phương, thì sẽ toàn tâm toàn ý yêu người ta, dù có gặp một đối tượng khác tốt hơn, bạn cũng sẽ không vì thế mà thay lòng đổi dạ.

   Khuyết điểm của bạn là lòng đố kỵ rất mạnh và ham muốn độc chiếm đối phương. Dù người bạn đời cực kỳ yêu bạn, song vì lòng đố kỵ sẽ khiến họ không sao thích ứng nổi, thậm chí còn muốn bỏ chạy, điều này nhất thiết bạn phải chú tâm đấy!

   Bạn một lòng một dạ với chồng, không hề có tâm tư gì, thậm chí có thể vì chồng, vì con thay đổi bản thân, chẳng hạn như kiểu tóc, phục sức hay dáng vẻ... Bạn là một người vợ tốt. Đồng thời bạn dốc lòng dốc sức chăm lo việc gia đình, là một phụ nữ tuân thủ chế độ hôn nhân, tính cách khá thủ cựu.

   - Nam giới tuổi Sửu thận trọng, bướng bỉnh. Bạn thích mẫu phụ nữ dịu dàng, yểu điệu, ôn nhu. Bạn mong đợi mọi tình yêu bền vững suốt đời, nhưng đáng tiếc bạn chẳng dễ dàng gặp được, nên thường có cảm giác thất vọng, hụt hẫng.

   Bạn có hai khuyết điểm nhất định phải sửa, thứ nhất là sau khi bạn đã có người yêu, bạn vẫn đối xử quá tốt với các cô gái khác. Cứ như vậy, chỉ khiến người ta hiểu lầm mà thôi và cũng có thể khiến người yêu bạn giận dỗi đòi chia tay bạn. Thứ hai là tính đa nghi, người yêu chỉ trò chuyện dăm ba câu với ai đó, bạn phải căn vặn cả nửa ngày trời, nên khiến cô ấy khó chịu, mất cảm tình, cô ấy hẳn sẽ rời xa bạn đấy!

   Bạn là một người rất đỗi quan tâm đến gia đình, và cũng biết cách bảo vệ các thành viên trong gia đình, khiến họ không dễ dàng bị tổn hại. Bạn rất tốt với cả vợ và con cái, tan sở bạn liền lập tức về nhà, tận hưởng niềm hạnh phúc ngọt ngào, bạn còn có một ưu điểm là thích làm việc nhà. Ai làm vợ bạn phải nói thật là có phúc.

   Người tuổi Sửu thích hợp với người tuổi Tý, tuổi Tỵ, tuổi Dậu, có thể coi là trời tác hợp. Nói chung thì không phù hợp với tuổi Mùi, tuổi Ngọ, tuổi Tuất.

----> NÓI CHUNG LÀ QUYẾT ĐỊNH: NHẢY RA CHIẾN ĐẤU NÀO



Thủ môn: Steve Mandanda (28/3/1985, ĐT Pháp và CLB Marseille)

Với nhiều người, Mandanda là một cái tên khá lạ lẫm bởi anh chỉ mới được gọi vào ĐT Pháp thời gian gần đây. Nhưng với những người yêu bóng đá Pháp nói chung và CLB giàu truyền thống của nước Pháp, Marseille nói riêng (đến giờ, Marseille vẫn là đội bóng Pháp duy nhất từng giành được cúp C1 và nay là Champions League), chàng thủ môn tuổi Sửu này đã chiếm được khá nhiều cảm tình. Tuy mới 24 tuổi nhưng Mandanda đã thể hiện được sự chắc chắn cũng như đĩnh đạc trong khung gỗ. Chính phong độ tuyệt vời của Mandanda đã giúp Marseille trở lại với đấu trường châu Âu sau 4 năm. Trong màu áo ĐTQG Pháp, anh cũng là sự lựa chọn số 1 của HLV Raymond Domenech trong những trận đấu quốc tế vừa qua. Một tương lai tươi sáng đang hứa hẹn ở phía trước của Mandanda.

Dự bị: Lukasz Fabianski (1/4/1985, ĐT Ba Lan và CLB Arsenal); Renan (24/1/1985, ĐT Brazil và CLB Valencia); Rene Adler (15/1/1985, ĐT Đức và CLB Leverkusen)

Hậu vệ: Raul Albiol (4/9/1985, ĐT Tây Ban Nha và CLB Valencia) 

Là một cầu thủ khá đa năng khi chơi tốt ở hai vị trí trung vệ và tiền vệ phòng ngự, nhưng trong màu áo ĐT Tây Ban Nha cũng như CLB Valencia, Albiol chủ yếu được trọng dụng với vai trò án ngữ trước khung thành thủ môn đội nhà. Gắn bó với Los Che từ khi mới 9 tuổi, cầu thủ sinh ở Valencia đang được kỳ vọng sẽ là biểu tượng của CLB trong tương lai không xa. 4 năm trước, ở tuổi 19, anh đã là một trung vệ chủ lực của Los Che. Tính đến nay, sau gần 4 mùa bóng góp mặt ở La Liga, Albiol đã chơi tổng cộng 109 trận cho Valencia. Không ít người cho rằng nếu Albiol không bị các chấn thương đeo đẳng, anh đã là trung vệ sáng giá nhất châu Âu.

Hậu vệ: Gael Clichy (26/7/1985, ĐT Pháp và CLB Arsenal)

Ít ai biết rằng Clichy từng trải qua cơn thập tử nhất sinh thuở nhỏ. Vì quá hiếu động, cậu bé Clichy đã bị đứt lìa một ngón tay vì chiếc nhẫn anh đeo mắc phải một hàng rào trong khi leo trèo. Ngay sau đó là cuộc phẫu thuật căng thẳng kéo dài 7 tiếng, mà có thời điểm tim anh đã ngừng đập, nhưng cuối cùng cũng thành công mỹ mãn. Các bác sỹ nói đó là một phép màu, duy chỉ có người phương Đông lại tin rằng những ai mang tuổi “trâu” thường khỏe mạnh phi thường nên việc anh vượt qua ca ghép nối ngón tay là điều tất yếu. Dù mới 24 tuổi nhưng hiện tại ở Arsenal, Clichy (đầu quân Pháo thủ từ năm 2003) là một trong ba “lão làng” cùng với Fabregas và Toure. Kể từ khi Ashley Cole tháo chạy khỏi Emirates năm 2006, anh ngay lập tức trở thành cầu thủ không-thể-đụng-đến ở vị trí hậu vệ cánh trái. Mùa trước, anh góp mặt trong “đội hình tiêu biểu Premiership” do Hiệp hội các cầu thủ chuyên nghiệp bình chọn

Hậu vệ: Pablo Zabaleta (16/1/1985, ĐT Argentina và CLB Manchester City)

Dù đã khá thành danh trong màu áo của CLB San Lorenzo (Argentina ) và Espanyol nhưng tên tuổi của hậu vệ 24 tuổi này chỉ được biết đến khi anh chuyển tới chơi cho Manchester City vào mùa hè năm 2008. Với một nguồn ngân sách khổng lồ từ những ông chủ giàu có người Ả Rập, Zabaleta là một trong những cầu thủ được kì vọng nhiều nhất ở sân City of Manchester. Hiện tại anh là một trong những cầu thủ chơi ổn định nhất ở hàng thủ của Man City mùa này. Zabaleta đã chơi 15 trận và đóng góp 1 bàn thắng cho Man xanh. Trong màu áo ĐTQG Argentina, tài năng của hậu vệ 24 tuổi này đã dần được khẳng định. Sau quãng thời gian chơi đầy ấn tượng ở ĐT Olympic, Zabaleta đang được HLV Diego Maradona gọi trở lại ĐTQG sau lần đầu tiên được triệu tập vào năm 2005.

Dự bị: Rafinha (7/9/1985, ĐT Brazil và CLB Schalke); Alexis (4/8/1985, ĐT Tây Ban Nha và CLB Valencia); Taye Taiwo (16/4/1985, ĐT Nigeria và CLB Marseille); Philippe Senderos (14/2/1985, ĐT Thụy Sĩ và CLB AC Milan)

Tiền vệ: Ashley Young (9/7/1985, ĐT Anh và CLB Aston Villa)

Mùa giải 2007-08, Asley Young là cầu thủ có số đuờng chuyền kiến tạo thành bàn nhiều thứ hai Ngoại hạng Anh, 17 đuờng, chỉ đứng sau Cesc Fabregas. Anh cùng thủ thành Portsmouth, David James, là hai cầu thủ duy nhất không thuộc nhóm "Tứ đại gia" góp mặt trong đội hình tiêu biểu Premiership mùa truớc. Young, (nếu dịch sang tiếng Việt theo nghĩa đen là "sức trẻ" giống như độ tuổi của anh), nổi tiếng với tốc độ của một chiếc tên lửa, sự năng động khi đóng vai trò "vệ tinh" truớc cầu môn đối phương. Bằng tốc độ và khả năng tạo khoảng trống cũng như chuyền bóng "như đặt", anh là con át chủ bài không thể thiếu của HLV Martin O'Neill và đã được một số chuyên gia tấn phong là “một David Beckham mới“ của bóng đá Anh. Ngoài ra, anh còn sở hữu những cú sút căng như trái phá. Đây là lý do tại sao Villa lại từ chối lời đề nghị trị giá đến 20 triệu Euro của Real để giữ anh ở lại Villa Park. Ashley Young cũng đã lọt vào mắt xanh của Fabio Capello và sẽ còn rất nhiều cơ hội để anh khẳng định mình trong màu áo Tam Sư.

Tiền vệ: Mohamed Sissoko (22/1/1985, ĐT Mali và CLB Juventus)

Không thể hiện được mình trong màu áo của Valencia và Liverpool, nhiều người nghi ngờ về khả năng thành công của Sissoko khi anh chuyển tới đầu quân cho Juventus trong kì chuyển nhượng mùa đông năm ngoái. Trên thực chất, đây chỉ là một bản hợp đồng mang tính "chữa cháy" bởi lúc đó Juventus đang trong cuộc khủng hoảng trầm trọng ở khu vực giữa sân khi những tân binh mới tậu về là Tiago và Almiron để lại những nỗi thất vọng lớn. Nhưng Sissoko không mất nhiều thời gian để khẳng định đẳng cấp của mình. Dù mới 24 tuổi những tuyển thủ Mali đã thể hiện được kinh nghiệm cũng như sự già dặn khi chơi đầy hiệu quả ở khu vực giữa sân. Khả năng cày ải không biết mệt mỏi với một nguồn năng lượng gần như vô tận đã giúp tuyến giữa của Juve được cải thiện trông thấy. Hiện tại, Sissoko đang là một trong những con bài chiến thuật tối quan trọng của HLV Claudio Ranieri trong những thành công trên cả mong đợi của Juventus mùa giải năm nay.

Tiền vệ: Diego (28/1/1985, ĐT Brazil và CLB Werder Bremen)

Cứ mỗi kì chuyển nhượng đến, Diego lại là tâm điểm của giới truyền thông khi anh luôn nhận được nhiều sự quan tâm của các đội bóng lớn như Juventus, Real Madrid, Milan hay Inter. Tuy còn trẻ nhưng tài năng của Diego đã được biết đến từ cách đây khá lâu trong màu áo Porto (Bồ Đào Nha) và đội bóng Santos của Brazil. Santos, đội bóng đã trở nên nổi tiếng với huyền thoại muôn đời của bóng đá thế giới, Pele, là nơi phát hiện ra tài năng của Diego. Hồi đó, cùng với Robinho (từng chơi cho Real Madrid và nay đang thi đấu ở Man City), Diego đã khuynh đảo làng bóng đá Brazil và Nam Mỹ. Là mẫu tiền vệ đa năng, Diego chơi tốt trong vai trò hộ công với khả năng đọc trận đấu cùng một tư duy chiến thuật xuất sắc luôn khiến cho lối đá của Diego trở nên đầy sáng tạo. Trong màu áo ĐT Brazil, Diego là đối tác ăn ý của Kaka ở trung tâm hàng tiền vệ. Tuy nhiên để khẳng định được tài năng của mình hơn nữa, Diego cần phải chuyển tới một CLB lớn hơn chứ không phải ở lì mãi tại “cái ao nhỏ“ Bremen.

Tiền vệ: Cristiano Ronaldo (5/2/1985, ĐT Bồ Đào Nha và CLB Manchester United)

Cái tên tràn ngập trên mặt báo, trong các buổi lễ xướng tên danh hiệu cá nhân trong năm 2008 và có lẽ đã trở nên quá đỗi thân quen với NHM. Bởi vậy, thay vì ca ngợi anh về khía cạnh chuyên môn (vì chẳng có lời nào có thể diễn đạt hết tài năng của CR7), xin được đề cập đến anh như một bài học về cuộc sống. Chắc hẳn những ai là fan trung thành của “Quỷ đỏ” đều biết từ khi 11 tuổi, Ronaldo đã bị đẩy khỏi gia đình để mặc cho dòng đời đưa đẩy. Nói như mẹ của anh: “Nếu không có bóng đá, Ronaldo đã trở thành một kẻ du đãng”.

Cũng chính vì trải qua tuổi thơ dữ dội, vẻ ngoài của Ronaldo mới phảng phất nét ngang tàng. Nhưng kì thực trong con người cầu thủ đoạt “Quả bóng vàng châu Âu” và “Cầu thủ xuất sắc nhất thế giới” năm 2008 lại là một bản ngã tình cảm, chẳng mấy khi cầm được nước mắt khi xúc động. Càng ngày, người ta càng thấy ở anh sự trưởng thành và chín chắn vượt bậc, về lối chơi và cách cư xử trong sân đấu. Bởi vậy, ngôi nhà huyền thoại The Red Devils đang trải thảm đỏ đón tiếp một biểu tượng mới ở Old Trafford. Đó cũng chính là lý do anh coi MU như “ngôi nhà hạnh phúc” và gác lại chuyện đầu quân cho Real Madrid như báo chí tung tin.

Dự bị: Jesus Navas (21/11/1985, ĐT Tây Ban Nha và CLB Sevilla); Luka Modric (9/9/1985, ĐT Croatia và CLB Tottenham); Lassana Diarra (10/3/1985, ĐT Pháp và CLB Real Madrid); Riccardo Montolivo (18/1/1985, ĐT Italia và CLB Fiorentina)

Tiền đạo: Ezequiel Lavezzi (3/5/1985, ĐT Argentina và CLB Napoli)

Napoli giành quyền dự cúp châu Âu ngay mùa bóng đầu tiên trở lại với Serie A và công rất lớn thuộc về tiền đạo người Argentina. Tuy không có được thể hình lý tưởng (chỉ cao 1,73m) nhưng Lavezzi lại sở hữu một đôi chân khéo léo cùng một nền tảng thể lực sung mãn. Được ví như một "Maradona thứ hai", chân sút 24 tuổi này luôn là nỗi khiếp sợ của mọi hàng phòng ngự đối phương. Lavezzi luôn là sự lựa chọn số 1 trên hàng công trong sơ đồ chiến thuật của HLV Reja. Ở cấp độ ĐT, Lavezzi đã tạo được niềm tin với HLV Diego Maradona sau màn trình diễn thuyết phục cùng ĐT U-23 tại Olimpic Bắc Kinh 2008 vừa qua.


Tiền đạo: Wayne Rooney (24/10/1985, ĐT Anh và CLB Manchester United)


Fan hâm mộ Manchester United truyền tai nhau câu nói: “Không gì là không thể với Rooney, vì anh ấy có tình yêu với Quỷ đỏ”. Đúng vậy, phải khẳng định rằng Rooney luôn là một cầu thủ bày tỏ sự cuồng nhiệt với CLB bậc nhất ở MU. Anh sẵn sàng vào vai một tiền vệ cánh hay một cầu thủ tranh chấp nhiệt tình, múa lửa ở giữa sân thay vì chỉ đơn thuần hoàn thành nhiệm vụ ở tuyến trên. Với Rooney, những bàn thắng không phải yếu tố quyết định để người ta đánh giá đóng góp của anh ở MU cũng như Tam sư.

Với lối chơi “phá sức” hàng thủ đối phương, Rooney vẫn hay mở toang cánh cửa cho đồng đội tận dụng triệt để. Vai trò của anh vì vậy cũng khó có thể được khỏa lấp ở cả CLB và ĐTQG mỗi khi Rooney vắng mặt. Có một điều thú vị là Rooney tuổi “trâu”, và anh cũng đang có dự định cùng vợ sinh một cậu nhóc đúng năm “Kỷ sửu”. Hy vọng, bóng đá thế giới sẽ lại có thêm một tài năng nữa trong tương lai cầm tinh con “trâu”.

Tiền đạo: Lucas Podolski (4/6/1985, ĐT Đức và CLB Bayern Munich)


Dù mang trong mình dòng máu Ba Lan nhưng Podolski đã chọn Đức làm quê hương của mình. Tiền đạo trưởng thành tại lò đào tạo của CLB Cologne được đánh giá là một trong những tài năng lớn nhất của bóng đá Đức. Nhưng phải đến Wold Cup 2006 tổ chức trên đất Đức, tài năng của Podolski mới được cả thế giới biết đến khi anh cùng với Klose tạo ra một trong những cặp song sát đáng sợ nhất. Chính Podolski là người đã lập cú đúp và giúp ĐT Đức giành chiến thắng 2-0 trước ĐT Thụy Điển ở vòng 1/16. Ghi được tổng cộng 3 bàn thắng, tiền đạo khi đó mới 21 tuổi đã nhận danh hiệu "Cầu thủ trẻ xuất sắc nhất giải đấu".

Ở cấp CLB, nhận thấy tài năng của "Hoàng tử", Bayern Munich đã nhanh chóng đưa anh về với sân Allian Arena ngay sau VCK World Cup 2006. Tuy nhiên, sau hai mùa giải chơi cho "Hùm xám", Podolski vẫn chưa thể thoát ra được cái bóng của hai người đàn anh Luca Toni và Klose. Kết thúc mùa giải năm nay, Podoldki sẽ trở lại Cologne. Rất nhiều người cho rằng đây sẽ là một bước lùi trong sự nghiệp của anh. Nhưng với tuổi đời 24, việc trở lại với đội bóng cũ sẽ giúp cho chàng tiền đạo tuổi Sửu này có nhiều cơ hội để thể hiện mình hơn. Một tương lai rộng mở đang chờ đợi Podolski ở phía trước.

Dự bị: Salomon Kalou (5/8/1985, ĐT Bờ Biển Ngà và CLB Chelsea); Mario Gomez (10/7/1985, ĐT Đức và CLB Stuttgart) .


Thế giới luôn ẩn chứa vô vàn những điều kỳ bí mà con người không thể giải thích nổi. Cho đến tận bây giờ khoa học vẫn chưa có lời giải thích chính xác nào về cuộc sống và cái chết của con người. Về có hay không linh hồn, có kiếp luân hồi hay sự đầu thai thật không?…
Luân hồi

Theo quan điểm của nhiều người, cuộc sống chưa kết thúc khi con người qua đời, mà linh hồn sau khi thể xác chết đã đầu thai trở lại một kiếp sống khác theo bánh xe luân hồi, cứ mãi như thế cho đến khi nó đi được đến cõi Niết Bàn. Cuộc sống của con người trên trần thế thực ra chỉ là một “kiếp”, thân xác chỉ là nơi cư trú của linh hồn mà thôi.


Điểm chú ý là không phải chỉ có đạo Phật mới có thuyết luân hồi và ý niệm về sự đầu thai, trong nhiều tôn giáo khác cũng tồn tại điều này tuy ở những dạng khác nhau. Ý niệm về sự luân hồi xuất hiện trong đạo Hồi, trong quan điểm của người Hi Lạp cổ đại, hay một số vùng miền trên thế giới.

Tại các quốc gia phương Tây, các nhà nghiên cứu đã bỏ nhiều thời gian và công sức nhằm tìm ra lời giải đáp cho hiện tượng này, nhưng vẫn chưa thể đưa ra lời giải thích cuối cùng.

Có thể thấy tiêu biểu nhất cho sự đầu thai và kiếp luân hồi chính là việc chọn Đại la Lạt Ma hay Ban thiên Lạt Ma. Người ta thường chọn người kế nhiệm vị trí này thông qua việc tìm kiếm đứa trẻ nào sinh ra đúng vào thời điểm những nhân vật này chết đi, và bằng những dấu hiệu và kiến thức đặc biệt để xác định xem đứa trẻ đó có phải do chính người đã mất đầu thai vào không.

Người ta cũng tin rằng có một sợi dây vô hình như gắn chặt giữa hai số kiếp đó lại với nhau.

Khó có thể giải thích nổi tại sao những người ở “kiếp sau” lại có cách cư xử thói quen, và biết cả những bí mật của những người ở “kiếp trước”. Mặc dù một số người cho là một số sự kiện nhớ lại kiếp sống trước đã được ghi chép lại và thử nghiệm một cách khoa học, khoa học chưa chính thức chấp nhận đầu thai như là một hiện tượng chứng minh được.

Bí ẩn chưa có lời giải

Ngày 29/4/2005, vợ chồng anh Chaudhary sống tại Ahmedabad (Ấn Độ) đã vô cùng đau xót khi đứa con trai 13 tuổi tên là Rakesh bị tai nạn xe máy và mất 5 ngày sau đó. Vài giờ trước khi Rakesh qua đời, vợ anh Chaudhary là cô Minaben bắt đầu có ảo giác, cô nói với chồng là Rakesh về nhà và muốn tạm biệt mẹ và hứa sẽ quay lại.

Một năm sau đó, vào ngày 22/4/2006, cô Minaben sinh hạ một bé trai và đặt tên con là Rakesh. Rakesh và người anh đã mất giống nhau như đúc, và có cách cư xử giống hệt nhau. Điểm đặc biệt hơn là cậu biết tất cả những chỗ anh trai mình để đồ chơi, nhận ra những người họ hàng chưa bao giờ gặp.

Không chỉ có vậy, khi được đưa về quê của anh Chuadhary ở Palanpur, cậu bé cũng biết luôn tên của người chị họ Anila mới gặp lần đầu, cô bé này vốn ngày xưa là bạn thân của người anh trai đã mất của cậu. Rakesh cũng rủ cô bé chạy ra cái cây nơi 2 người thường chơi với nhau ngày xưa.

Trường hợp của Rakesh không phải là trường hợp duy nhất, cô bé Samlini Permac sinh năm 1962 ở Colombo, Sri Lanka vô cùng sợ nước và ô tô. Mỗi lần phải tắm cô đều la khóc dữ dội. Cô bé sau đó kể lại quãng đời “kiếp trước” của mình, khi đi mua bánh mì vào thời điểm phố xá ngập lụt, bỗng có một chiếc xe buýt đi sát bên cạnh đã hất em xuống nước.

Em chỉ kịp giơ tay lên cầu cứu và hét lên “Mẹ ơi” rồi chìm hẳn vào giấc ngủ. Gia đình của cô bé rất bất ngờ và họ bắt đầu tìm hiểu thêm về những vụ việc tương tự như thế đã từng xảy ra ở đâu, và sau một thời gian hai người biết được câu chuyện một cô bé 11 tuổi từng chết đuối trong hoàn cảnh như thế, tất nhiên là từ khi Samlini chưa ra đời.

Một sự việc nữa cũng khiến khoa học đau đầu, đó là sự việc diễn ra tại làng Nathul, phía Bắc Miến Điện. Cô gái M Tin Aung Myo sinh ngày 26 tháng 12 năm 1953 trong một gia đình có 3 chị em gái. Ngay từ nhỏ, cô bé luôn tỏ ra mình là con trai, và luôn miệng nói rằng mình là người lính Nhật đã bị quân đồng minh bắn chết cách ngôi nhà của cha mẹ cô bé gần 100m.

Cô bé rất sợ máy bay, nhất định không chịu mặc đồ con gái, nói tiếng Miến Điện rất khó khăn, thích ăn và nấu các món ăn theo khẩu vị của Nhật, và cô luôn tỏ ra buồn bã vì nhớ quê hương Nhật Bản của mình. Ma Tin Aung Myo cho biết gia đình “kiếp trước” của cô ở miền Bắc nước Nhật, trước khi nhập ngũ, “cô” là chủ một cửa hiệu nhỏ nhưng khi vào lính thì làm đầu bếp.

Nhưng cô bé không nhớ một tên tuổi hay địa danh nào cả và cũng không chịu kết hôn, bởi theo cô, cô là một người đàn ông và chỉ kết hôn với phụ nữ mà thôi.

Chaokun Radzh-sutadzharn, sinh ngày 12/10/1908 ở miền Trung Thái Lan. Cha của cậu là Nai Pae, mẹ là Nang Rieng, tên thường gọi là Choti. Ngay từ khi biết nói, cậu bé đã cho mọi người biết mình là Nai Leng, người bác ruột đã mất khi cậu bé ra đời.

Đáng chú ý là cậu có cách gõ bàn hệt như ông bác, có thể nói và đọc được các thứ tiếng mà ông bác lúc sinh thời từng học, và ngoài ra biết chính xác từng chi tiết một trong cuộc đời ông bác ruột của mình. Sau này Choti đi tu ở một ngôi chùa ở Băng Cốc và sau đó xuất bản cuốn sách về sự luân hồi này.

“… khó có thể giải thích nổi tại sao những người ở “kiếp sau” lại có cách cư xử thói quen và biết cả những bí mật của những người ở “kiếp trước”. Mặc dù một số người cho là một số sự kiện nhớ lại kiếp sống trước đã được ghi chép lại và thử nghiệm một cách khoa học, khoa học chưa chính thức chấp nhận đầu thai như là một hiện tượng chứng minh được…

Sau khi chết con người có thể trở lại sống một kiếp khác hay không? Đây là một câu hỏi vẫn chưa có lời giải và được nhiều người quan tâm. Tuy nhiên, trong lúc chờ các nhà khoa học đưa ra được kết luận cuối cùng, những hiện tượng “đầu thai” vẫn tiếp tục xuất hiện làm mọi người kinh ngạc và đặt câu hỏi “Có kiếp sau hay không?”.




Đêm tháng Hai lạnh. Tôi đứng bên cửa sổ trong căn phòng ấm áp, nhìn mọi người đi lại như những đốm nhỏ trên các con phố, cảm thấy tiếc cho họ. Tại sao họ không trở về nhà? Họ định đi lang thang suốt đêm như vậy sao?


Một cô y tá thở dài: “Làm thêm giờ vào ngày Valentine! Thật không công bằng”. 

- “Cô vẫn còn may mắn” - Cô y tá khác lên tiếng - “Có người còn không có ai đợi về nhà…”.

- “Cô đang muốn nói đến bác sĩ Tâm sao?” 

Tôi giật mình khi nghe thấy tên mình. 

- “Cô có nhớ cô ấy đã mất hết lý trí như thế nào ngày này năm ngoái không?

- “Tất nhiên là có chứ” - Một y tá thốt lên giọng run run. “Tôi chưa bao giờ thấy bác sĩ Tâm như vậy. Khóc và kêu la như một người điên”. 

- “Không thể đổ lỗi cho bác sĩ Tâm. Nếu bạn trai tôi chết ngay trước mắt tôi, tôi cũng sẽ điên như vậy”. 

- “Nói nhỏ thôi. Cô ấy vẫn chưa về đâu. Cô ấy có thể nghe thấy những gì chúng ta nói”. 

Hai người y tá đó không hề biết tôi đã tình cờ nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện của họ qua một tấm rèm chắn bằng vải. Tôi đang quyết định xem có nên lộ ra hay không thì một y tá khác đã phát hiện ra tôi. “Chị Tâm, chị vẫn chưa về ạ?”. Tôi bước ra. Hai cô y tá vừa nói chuyện về tôi liền đỏ hết cả mặt. 

- “Tôi đang chuẩn bị về nhà” - Tôi vờ như không nghe thấy gì hết. 

- “Bác sĩ Tâm, chị thật tận tụy với công việc. Giờ làm việc của chị đã hết rồi mà. Hẹn gặp lại chị ngày mai nhé. Chúc mừng ngày Valentine!” - Cô ấy vẫy tay tạm biệt.

- “Chúc mừng ngày Valentine” - Tôi đáp lại và nhìn hai cô y tá vội vã đi.

Dù thế nào tôi cũng về nhà, cho dù chẳng có ai đợi mình trừ con mèo lười cả. 

Về đến nhà, điều đầu tiên là tôi cho con mèo ăn. Chẳng nhớ tôi có nó từ khi nào. Có thể là từ Valentine năm ngoái. Lúc đó, tôi như một con mèo bị bỏ rơi, ánh mắt tràn đầy nỗi tuyệt vọng. Những con mèo thì không khóc còn tôi thì có. Đó là sự khác biệt duy nhất.

Tên của nó là Christine. Tôi không biết vì sao tôi lại đặt tên nó là Christine. 

Ngày này năm trước, tôi ăn trưa cùng bạn trai và có cơ hội làm nũng anh ấy: 

- “Hôm nay là Valentine. Sao anh chẳng tặng em bông hoa nào?”. 

Anh ấy nhíu lông mày: “Vì sao anh nên tặng hoa cho em? Em không phải như những người khác mà”.

- “Nhưng ít nhất anh cũng nên tặng em một tấm thiếp chứ!” - Tôi bĩu môi, buồn vì giọng nói của anh.

- “Anh biết. Anh biết mà. Anh sẽ gửi cho em một tấm thiếp qua mail nhé”. 

Một tấm thiếp. Đó là lời nói bâng quơ. Anh ấy vẫn vậy. 

- “Anh phải gửi cho em đó. Em sẽ đợi” - Tôi cười khoái chí và định lén về nhà sau bữa trưa để kiểm tra mail. 

- “Anh không thể hiểu nổi phụ nữ. Tại sao em thích điều đó?” - Anh càu nhàu trong khi đang ăn. Tôi lại tranh luận với anh lần nữa: 

- “Anh chẳng lãng mạn chút nào cả. Anh đã xem kịch của Nhật chưa?”. 

- “Kịch của Nhật? Anh chỉ xem kênh Discovery thôi!”. 

- “Cuộc sống của anh thật tẻ nhạt” - Tôi nhìn vào anh. “Một vở kịch gần đây rất hay. Anh nên xem”.

- “Vở kịch đó tên gì?” - Anh ấy không tin vào tình yêu được vẽ trên ti vi và trong các bộ phim. Anh ấy luôn nghĩ chúng là một lũ lừa lọc

- “Câu chuyện của một thế kỷ” - Tôi hứng khởi trả lời.

- “Có loại rác rưởi gì trong đó?”. 

- “Rác rưởi? Anh tôn trọng chút đi nào!” - Tôi tức giận. “Vở kịch đó rất cảm động và bài hát trong phim cũng rất hay, bài Only love mà Nana Mouskouri hát”.

Anh liếc nhìn đồng hồ: “Anh sẽ cho em 5 phút để kể cốt chuyện. Sau đó anh đi”. 

Tôi rất khó khăn để tóm tắt một vở kịch kéo dài 6 tiếng chỉ trong 5 phút. 

- “Điều gì cảm động nhất về nó?” - Anh ấy hỏi sau khi nghe câu chuyện.

- “Em về đây! Anh gửi mail nhanh lên nhé”. Tôi đi ngay lập tức. 

Ngay khi vào nhà, tôi bật máy và vào mạng. Nhìn chằm chằm vào hộp thư trống, tôi bắt đầu nhớ lại chúng tôi đã gặp nhau như thế nào. 

Có thể không ai tin nhưng bạn trai tôi và tôi là những người hàng xóm. Nhà chúng tôi chỉ cách nhau một bức tường. Khi còn là những đứa trẻ, chúng tôi vẫn tranh cãi với nhau cả ngày. Còn nhớ khi chuyển đến đây vào năm đó, tôi không thể quen được cuộc sống giản dị ở vùng quê. Sau khi tan học, tôi chỉ về nhà và không làm gì cả. Bất cứ khi nào có thể, anh ấy sẽ đi ngang qua và chọc ghẹo tôi: 

“Vì sao em nhìn vô định vào không gian như vậy? Em trông rất xấu nếu không làm gì đó. Nhưng em cũng không đẹp khi em cười”. 

- “Anh cũng là một người rất xấu” - Tôi đáp lại. “Mà nếu anh nghĩ tôi rất xấu, tại sao còn đến thăm tôi?”. 

- “Không thể làm khác được. Nhà anh ngay cạnh nhà em” - Anh tranh luận. 

Ngày hôm sau, tôi dùng phấn trắng vạch một đường lên mặt đất, cấm anh ấy đi qua. 

Năm đó, cả hai chúng tôi đều mới học lớp 5. Rồi chúng tôi vào cùng một trường trung học và được xếp trong cùng một lớp. “ Các bạn là một cặp”, tất cả đều nói vậy mỗi khi nhìn thấy chúng tôi. “Tiêu chuẩn của tôi không thấp thế đâu” - Anh ta nói. “Ai mà muốn cô ấy làm bạn gái cơ chứ? Chẳng lẽ tôi không có mắt sao!”.

“Đúng vậy, tôi biết mắt của anh ở trên đỉnh đầu ý” - Tôi thực sự không thích anh ta chút nào. “Còn hơn mắt của em để sau gáy” - Anh ta muốn ám chỉ tôi không hiểu gì về đàn ông. 

Hồi đó, tôi còn phải lòng một anh bạn lớn tuổi hơn. Tôi không nghĩ rằng sự chế nhạo của anh ta còn ẩn chứa một ý nào đó. Sau đó, tôi biết được rằng chàng hơn tôi tuổi có rất nhiều bạn gái. Khi tôi khóc lóc về điều đó, anh lại nhẹ nhàng đi qua tôi, đưa cho tôi một chiếc khăn tay và ghì tôi thật chặt vào vai. Tôi đã gục vào vai anh khóc suốt một đêm. Và tôi bắt đầu nhìn anh bằng một con mắt khác. 

Chúng tôi vẫn tranh luận nhiều nhưng anh ấy đã bắt đầu nhìn thẳng vào tôi một cách khác thường. Tôi đã đỏ mặt, trái tim của tôi đập nhanh hơn khi anh lại gần tôi. Cả hai chúng tôi đều biết rằng, chúng tôi đã yêu nhau. Nhưng không ai trong chúng tôi thổ lộ. 

Thời gian nhanh chóng qua đi, chúng tôi chuẩn bị vào đại học. Tôi chọn học ngành dược còn anh ấy chọn vật lý. Tuy vậy chúng tôi vẫn không thể tách khỏi nhau. Bố mẹ lo rằng chúng tôi không có bà con nào ở thành phố nên buộc hai đứa trọ cùng một khu nhà. Một lần nữa chúng tôi lại trở thành hàng xóm. Chúng tôi vẫn hay tranh luận, đôi khi cả trên giường ngủ - Tất nhiên, chúng tôi đã trở thành một đôi tình nhân. 

Chúng tôi chưa bao giờ có một ngày Valentine cùng nhau, cho đến khi anh thấy tôi ăn tối với một người đàn ông vào 14/2. Tối đó, anh đợi tôi ngay trước cửa nhà và nói rằng từ giờ anh sẽ đưa tôi đi ăn tối vào các ngày Valentine. Và cứ mỗi dịp Valentine, dù ở xa nhau chúng tôi vẫn cùng ăn tối. 

Sau khi tốt nghiệp, tôi trở thành bác sĩ thực tập nội trú. Anh bắt đầu công việc tại một công ty máy tính nhỏ với vài người bạn và trở thành lập trình viên máy tính. Chúng tôi bận rộn với cuộc sống riêng của mình và không còn thời gian cho nhau. Ba năm sau, tôi trở thành bác sĩ và công việc của anh bắt đầu phát đạt. Chúng tôi vẫn có những ngày Valentine cùng nhau nhưng hình như chúng nhạt dần


Nhìn thấy hộp thư đến trống không, đột nhiên tôi tức giận vô cùng. Anh ấy sẽ chẳng bao giờ gửi thiếp cho tôi. Anh đang có ý gì vậy? Anh nghĩ tôi là ai cơ chứ? Tôi gọi điện cho anh.

“Chào em” - Anh nghe máy.

“Em không nhận được tấm thiếp nào cả” - Tôi đã bày tỏ ngay thái độ không hài lòng của mình.

“Em không nhận được?”. (Dường như anh đang rất bận). “Nhưng anh đã gửi rồi mà”.

Tôi chẳng thèm để ý: “Em không nhận được. Anh gửi lại đi nhé”.

“Được rồi mà. Anh sẽ gửi cho em cả trăm lần luôn. Thế đã đủ chưa nào?” - Anh nói với một giọng không kiên nhẫn.

“Đừng quên gửi cho em đấy nhé. Và anh không cần phải đón em tối nay đâu. Em sẽ ăn tối một mình”.

“Đừng trẻ con thế, anh thực sự đang rất bận”.

“Em trẻ con!” - Tôi gác máy và nước mắt cứ trào ra.

Tại sao anh ấy không để ý đến việc này? Chúng tôi đã xa nhau nhiều năm như vậy và đã cùng bên nhau không biết bao nhiêu ngày Valentine. Tôi chưa bao giờ nhận được một bông hoa hay một tấm thiệp nào từ anh ấy. Giờ đây tôi chỉ muốn một cái thiếp qua mail thôi. Đó là một yêu cầu quá lớn sao?

Tôi tắt hết cả điện thoại bàn và di động. Tôi không muốn nghe bất kỳ lời giải thích nào nữa. Sau khi quay trở lại bệnh viện, tôi nói với nhân viên trực là đừng chuyển bất kỳ cú điện thoại nào cho tôi. Tôi muốn tập trung vào công việc.

Vì có quá nhiều ca cấp cứu ngày hôm nay, tôi rất vội nên đã quên cuộc tranh cãi. 

- “Bác sĩ Tâm, làm ơn hãy xem bệnh nhân này”.

- “Có chuyện gì xảy ra với anh ta vậy?” - Tôi hỏi. 

Người anh ta dính đầy máu. “Tai nạn ô tô”, một bác sĩ trả lời. “Rất nghiêm trọng. Anh ta có thể chết”. Tôi gật đầu và chạy nhanh về phía phòng phẫu thuật cùng họ...
Khi tôi đến, các y tá nói với tôi rằng người đàn ông đó đã ngừng thở và tim cũng ngừng đập. “Chuẩn bị sốc điện” - Tôi bình tĩnh hướng dẫn. “Cứu người là nhiệm vụ của chúng ta. Chúng ta không thể mất bình tĩnhđược”...



Nhưng khi nhìn thấy người nằm trên bàn phẫu thuật, tôi đã mất bình tĩnh. Đó là bạn trai của tôi.

“Không!” - Tôi đứng như trời trồng. “Không!” - Tôi chộp ngay lấy cái sốc điện và sốc liên tục. Thân thể anh nẩy lên nẩy xuống vì những cú sốc. Các y tá đi tìm một bác sĩ khác, họ bảo ông ấy tôi bị điên.

Tôi cũng không thể biết lúc đó tôi có điên không nữa. Tôi chỉ muốn cứu người yêu mình cho dù chúng tôi có hay cãi nhau đi nữa, cho dù anh ấy chưa bao giờ bày tỏ tình yêu với tôi, tôi vẫn muốn cứu anh. Anh ấy vẫn nợ tôi một tấm thiếp mà. Anh không thể chết. 

Tôi ném ngay cái máy sốc điện đi và bắt đầu ấn liên tục vào tim anh với tất cả sức mạnh, hy vọng tôi sẽ cứu sống anh, nhưng anh vẫn không hề tỉnh lại. Anh thậm chí còn không nói việc đó làm đau anh. Anh chỉ nằm đó, đôi mắt khép lại, trừng phạt tôi bằng cách im lặng.

Bác sĩ Giang tức giận đẩy tôi ra. Lúc đó tôi không thể nhận thức rõ ràng về bất cứ điều gì nữa. Tôi khóc. Tôi thét lên. Tôi rên lên cho đến khi tôi không thể khóc thành tiếng được nữa. 

“Đã quá muộn rồi bác sĩ Tâm ạ. Tôi rất xin lỗi” - Bác sĩ Giang vỗ nhẹ vào vai tôi. Họ biết nhau và họ đã cùng ăn tối một lần. Tôi đã giới thiệu họ với nhau.

- “Anh ấy không thể chết” - Tôi lắc lắc đầu. “Anh ấy không thể chết được!”.

“Bác sĩ Tâm, hãy bình tĩnh”. Bác sĩ Giang đập vào vai tôi. “Tôi hiểu những gì cô đang phải trải qua, nhưng cô là một bác sĩ”.

Tôi là một bác sĩ, nhưng tôi không phải là người sắt đá. Làm sao bác sĩ Giang có thể hiểu được cảm giác của tôi cơ chứ. Tôi đã yêu anh bao nhiêu năm. Nó đã trở thành một thói quen. Tôi có thể vứt bỏ thói quen đó bằng cách nào đây? Hơn nữa anh ấy vẫn còn nợ tôi một tấm thiếp cơ mà. “Tôi muốn anh ấy sống! Tôi muốn anh ấy sống!”. Tôi lại chạy đến chỗ anh và đập liên tục vào thân thể anh.

“Hãy đưa cô ấy đi!” - Hôm đó, tôi đã mất hết kiểm soát và trình độ chuyên môn của mình. Và việc đó xảy ra đúng vào ngày Valentine.

Sau đó, tôi hỏi các đồng nghiệp của anh vì sao ngày hôm đó anh lại nghỉ làm sớm vậy.

Họ nói rằng tôi tắt máy, anh ấy đã cố gắng gọi cho tôi rất nhiều lần nhưng không thể liên lạc được. Vì lo lắng, anh lái xe đến bệnh viện để tìm tôi và đã đâm vào một chiếc xe tải lớn trên đường…

Như con mèo bị bỏ rơi, thậm chí tôi không thể khóc được nữa. Sau khi anh ấy chết, tôi không thể khóc nữa kể cả khi xem hay chứng kiến câu chuyện cảm động, làm người ta phải rơi lệ như thế nào. Nó không hề ảnh hưởng gì đến tôi cả.

Giờ tôi chỉ còn sống với một con mèo và một chiếc máy vi tính rất ít khi sử dụng. Bước qua con mèo, tôi bật máy tính lên. Thậm chí tôi biết rằng sẽ chẳng ai gửi thư cho tôi, tôi vẫn hy vọng một ai đó sẽ nhớ đến tôi nhân ngày này.

Tôi có… 100 thư. Ai mà chịu đựng được sự buồn chán mà gửi cho tôi những 100 bức thư như vậy? Tôi định xóa luôn tất cả khi tôi nhận thêm một thư nữa. Bức thư nói rằng: “Vì sự cố mạng chúng tôi không thể gửi những bức thư này cho đến hôm nay. Chúng tôi xin lỗi về sự cố đó”. Người gửi là ISP của tôi.

Tôi nhìn bức thư đầu tiên. Ngày gửi là ngày Valentine năm ngoái. Tim tôi bắt đầu đập mạnh. Phải chăng anh ấy đã gửi những thư này?

Tay run run, tôi mở thư ra. Bất ngờ xuất hiện đầu tiên là một bông hồng đỏ thắm rực rỡ với những chiếc lá màu xanh. Sau đó là một giai điệu tuyệt hay, bắt đầu bài “Only love”. Tôi không thể tin vào nó nữa. Bông hồng rất đẹp và bản nhạc cũng rất mơ màng. Tôi đang lâng lâng tưởng tượng. Cảm động nhất là những từ ở bên dưới bông hồng bởi những từ đó giống như một bài thơ hay vậy.

“Tâm

Đó là tên của tôi.

Biết em bao nhiêu năm như vậy mà anh chưa hề tặng em một bông hoa nào. Hôm nay anh gửi tặng em bông hồng này.

Nó thật là đẹp.

Anh biết chúng ta luôn tranh luận. Chúng ta không bao giờ thực sự mở trái tim của mình và nói cho nhau biết tình cảm của chúng ta. Đúng vậy, đó tất cả là lỗi của anh, bởi vì chúng ta ở quá xa nhau.

Anh biết anh luôn luôn làm em giận bởi những lời nói của mình

Nhưng hôm nay anh muốn nói với em rằng: Anh xin lỗi, anh rất yêu em.

Tôi đã chờ đợi những từ đó biết bao nhiêu năm.

Và anh muốn thông báo cho em một tin vui. Cuối cùng anh đã tiết kiệm đủ tiền.

Anh đã có đủ tiền. Tại sao anh lại cần nhiều tiền như vậy?

Do vậy mà, chúng ta hãy lấy nhau đi! Anh không dám cầu hôn với em bởi vì anh không tin anh có thể mang lại cho em một cuộc sống tốt đẹp mà em đáng được hưởng. Nhưng bây giờ anh đã có đủ tiền, anh không thể chờ đợi thêm một chút nào nữa.

Ai sẽ muốn lấy anh chứ? Đồ ngốc! - Tôi khóc.

Hôm nay, anh dùng tấm thiệp này để cầu hôn em. Em sẽ lấy anh chứ? Em sẽ đồng ý, đúng không?”.

Như một con ngốc, tôi đọc liên tục những dòng chữ và còn nói chuyện với anh ấy nữa. Cứ như tôi có thể lại nghe thấy anh và lại có thể nhìn thấy anh.

Khi anh còn sống, thế giới của em thật tuyệt. Mỗi ngày, em có thể tìm được một điều gì đó để tranh luận với anh. Nhưng sau khi anh rời xa, cuộc sống của em chỉ còn là những kỷ niệm và sự lạnh lẽo chẳng bao giờ xua tan.

Sẽ lấy anh chứ? Tôi sẽ làm vậy. Do đó tôi chuyển con trỏ đến chỗ “trả lời” thư và hồi đáp rằng tôi đã chuẩn bị rất nhiều năm. “Em sẽ lấy anh”. Tôi mở từng bức thư một, lại nhận được một bông hồng và trả lời lại cùng một tin: “Em sẽ lấy anh”.

Tôi trả lời cả trăm lần và bài “Only love” cũng ngân lên trăm lần. Trong đêm Valentine lạnh lẽo này, cái mà tôi đánh mất một năm nay cuối cùng cũng lấy lại được. Em đã trả lời anh rồi đó. Còn anh thì sao?







Cho những ai đang cô đơn: Tình yêu như là cánh bướm. Bạn càng muốn bắt nó, nó càng bay xa.Nhưng nếu bạn để nó bay đi, nó sẽ trở lại vào lúc bạn không còn trông chờ nữa.

Tình yêu mang đến nhiều niềm vui nhưng nó thường mang lại đau khổ, tình yêu chỉ tuyệt vời khi bạn dành cho ai xứng đáng lãnh nhận. Bạn hãy dành thời gian để chọn cho mình người phù hợp nhất.

Cho những ai không còn cô đơn: Tình yêu không làm con người trở nên hoàn hảo nhưng giúp bạn tìm một người giúp bạn trở thành người tốt nhất có thể.



Cho những ai không thật lòng: Đừng bao giờ nói "Tôi yêu em" nếu bạn không chắc. Đừng bao giờ nói về cảm xúc nếu bạn không có. Đừng bao giờ chen vào một cuộc đời chỉ với ý muốn gây đau khổ. Đừng nhìn vào mắt ai khi tất cả những điều bạn làm là giả dối. Thật tàn nhẫn khi bạn làm cho ai đó yêu nhưng bạn không đón nhận tình yêu đó...

Cho những ai đã lập gia đình: Tình yêu không phải là nói: "Lỗi của em" mà là "Anh xin lỗi". Không phải "Anh ở đâu", mà là "Em đây" Không phải "Anh có thể làm gì", mà "Em hiểu" Không phải "Anh muốn em là...", mà "Cám ơn vì em là..."


Cho những ai đã đính hôn: Thước đo của sự hòa hợp không phải là những năm tháng sống bên nhau nhưng là cả hai đã sống vì nhau như thế nào.

Cho những ai thất tình: Đau đớn bao nhiêu lâu bạn muốn và để cho nó dày xéo bạn chừng nào bạn có thể. Thử thách không phải là sống sót sau cơn đau mà là bạn đã học từ đó những gì.

Cho những ai còn ngây thơ: Yêu thế nào? yêu mãnh liệt nhưng đừng mù quáng, kiên định nhưng không cố chấp, sẻ chia và đừng gian trá, thông cảm và đừng đòi hỏi, biết khổ đau nhưng đừng giữ lấy nỗi buồn.

Cho những ai thích chiếm hữu: Không gì đau khổ bằng nhìn người mình yêu hạnh phúc bên người khác nhưng sẽ còn đau khổ hơn nếu thấy người mình yêu bất hạnh bên mình.

Cho những ai yêu mà không dám nói: Tình yêu làm bạn đau khổ khi bạn làm cho người khác đau khổ. Nó càng làm bạn đau khổ khi do người khác gây ra. Nhưng sẽ đau khổ vô cùng nếu người bạn yêu không biết bạn nghĩ gì về họ.

Cho những ai muốn níu kéo: Điều đáng buồn trong cuộc đời là khi bạn gặp một người và yêu họ, cuối cùng bạn nhận ra rằng điều đó hoàn toàn vô nghĩa và bạn phí thời gian cho một người không xứng đáng. Nếu họ đã không xứng đáng ngay bây giờ thì họ cũng sẽ như vậy vào 1 hay 10 năm sau. Hãy để họ ở lại và lên đường...

Cho tất cả những người bạn của tôi: Mong ước của tôi là bạn có một tình yêu chân thật, mạnh mẽ, chín chắn và không bao giờ thay đổi.



HAHAHA

AI? Ở ĐÂU?