Trong suốt lịch sử nhân loại, con người đã từng run sợ trước những dự đoán về ngày tận thế. Có cả những đồn đoán nổi tiếng mà đa số chúng ta đều biết, may thay chưa một dự đoán nào trở thành sự thật.

1. Lời tiên đoán của triết gia Seneca

aohaiday.com - 9 dự đoán sai về ngày tận thế
Người dân thành Pompeii (La Mã) trốn chạy khỏi thành phố

Seneca, một triết gia La Mã (chết năm 65 SCN) đã từng tiên đoán rằng Trái đất sẽ nổ tung thành khói bụi. Đến năm 79 SCN, núi lửa Venuvius bất ngờ phun trào đã chôn vùi thành phố Pompeii, giết chết 2000 người. Người dân La Mã đã tin đó là dấu hiệu ngày tận thế ứng với lời tiên tri của Seneca.

Tuy ngày đó chưa từng đến nhưng hàng thế kỉ qua, con người vẫn không ngừng dự đoán về một cái kết chung.

2. 1666 – năm kinh hoàng của tín đồ Cơ đốc giáo

aohaiday.com - 9 dự đoán sai về ngày tận thế
Nhiều tín đồ Cơ đốc giáo đã bước vào năm 1666 với nỗi lo sợ bởi Kinh thánh đã mô tả con số 666 là một con số của đại họa.

Một bệnh dịch kéo dài vào năm 1665 làm chết nhiều người ở London, tiếp đó một trận hỏa hoạn nhấn chìm thành phố trong biển lửa. Với người London, ngọn lửa đó chính là phán quyết khủng khiếp của Chúa trời, nhiều người tin thời điểm tận cùng đã đến.

3. Sao chổi Halley – điềm báo tận thế

aohaiday.com - 9 dự đoán sai về ngày tận thế
Sự xuất hiện của sao chổi Halley từng được xem là điềm báo tai họa trong suốt lịch sử. Cứ 76 năm, con người có thể nhìn thấy sao chổi này một lần.

Sự xuất hiện đầy đe dạo của sao chổi này vào năm 1910 đã kích động những người Mĩ và người châu Âu, nhiều người tin rằng đuôi sao chổi chứa một loại khí độc sẽ nhiễm vào khí quyển và tiêu diệt tất cả sự sống trên hành tinh.

Cũng có những kẻ tranh thủ kiếm chác từ sự hoang mang của mọi người bằng cách bán những thứ có công dụng cung cấp oxy như mặt nạ và “thuốc viên sao chổi”. Doanh số những món hàng này đã tăng vùn vụt, nhất là ở Rome – nơi người ta hi vọng sẽ giữ được tính mạng bằng không khí đóng chai cho đến khi đuôi sao chổi quét qua khỏi Trái đất.

4. Lời tiên tri của Chứng nhân Jehovah

aohaiday.com - 9 dự đoán sai về ngày tận thế
Những đứa trẻ trong phái Chứng nhân Jehovah cầm trên tay ấn phẩm của tôn giáo mình

Được mục sư Charles Taze Russell sáng lập vào năm 1872 tại Hoa Kỳ, một phái thuộc Cơ đốc giáo là Chứng nhân Jehovah đã từng tiên đoán rằng thế giới sẽ chấm dứt vào năm 1914. Mặc dù không có gì xảy ra vào năm 1914 hay cả sau đó, những tín đồ tôn giáo vẫn dự đoán rằng thế giới sẽ sớm có hồi kết.

5. Sự xếp hàng của các hành tinh

aohaiday.com - 9 dự đoán sai về ngày tận thế
Sự gặp gỡ của Mặt trăng và sao Kim, quan sát tại ngọn hải đăng Ponce Inlet ở Florida vào 27/2/2009

Sự xếp hàng của các hành tinh đã tạo ra nhiều đồn đoán về ngày tận thế. 5/5/2000, suy đoán tận thế xuất hiện cùng với hiện tượng các sao Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ xếp thẳng hàng cùng với mặt trời và mặt trăng.

Nhiều người tin rằng vào ngày đó, cả thế giới sẽ chìm trong nước vì băng tan hoặc động đất và núi lửa sẽ diễn ra khắp nơi trên Trái đất.

aohaiday.com - 9 dự đoán sai về ngày tận thế
Mặt trăng cùng sao Mộc và sao Kim tạo thành hình mặt cười trên bầu trời vào tháng 12/2008. Lần tiếp theo chúng ta có thể chứng kiến hiện tượng này là vào đêm 14/03/2012

Tuy nhiên, viễn cảnh tận thế và bóng tối ảm đạm cũng thúc đẩy sự đổi mới khoa học, như trường hợp xảy ra năm 1774 ở Friesland, Đức. Khi đó, một giáo sĩ đã xúi giục giáo đoàn của mình truyền bá một cuốn sách về ngày tận thế cho rằng hệ mặt trời sẽ bị sụp đổ trong sự liên kết sắp đến. Trước nỗi lo sợ của người dân trong thị trấn, một nhà thiên văn nghiệp dư đã xây dựng một nhà mô hình vũ trụ trong phòng khách của mình để làm dịu bớt tâm trạng mọi người và giải thích những chuyển động hợp lí của các hành tinh. Thiết kế của nhà thiên văn này hiện là cung thiên văn lâu đời nhất trên thế giới.

6. UFO trên đuôi sao chổi Hale-Bopp

aohaiday.com - 9 dự đoán sai về ngày tận thế
Đuôi sao chổi Hale-Bopp trên bầu trời địa danh Stonehenge
Sao chổi Hale-Bopp sáng chói được phát hiện vào năm 1995 và lần mới nhất tiếp cận Trái đất là tháng 3/1997 nhưng sự xuất hiện của nó tình cờ gắn với thảm kịch.

39 người thuộc nhóm tôn giáo Cổng Thiên đường đã tự sát tập thể ở California khi sao chổi tiến gần. Nhóm người này tin rằng một vật thể bay không xác định đang cưỡi trên sao chổi sẽ giải thoát họ khỏi ngày tận thế của Trái đất.

7. Tận thế vì băng tan

aohaiday.com - 9 dự đoán sai về ngày tận thế
Chỏm băng Austfonna tan chảy trong suốt mùa hè ở Bắc Cực

Trong cuốn sách: Thảm họa cuối cùng được xuất bản năm 1997, tác giả Richard Noone dự đoán vào ngày 5/5/2000, các hành tinh hoàn toàn thẳng hàng và sự sống kết thúc vì băng tan.

Tranh luận của Noone trong sách là sự thay đổi trục đột ngột của Trái đất xảy ra đồng thời với thay đổi lớn về khí hậu giống như ở kỉ băng hà vì vậy gây ra những hậu quả khôn lường.

Mặc dù không có tai ương nào xảy ra như Noone đề cập nhưng ngày nay, các nhà khoa học đang thực sự lo ngại: Sự nóng lên toàn cầu dần làm những vùng đóng băng của thế giới tan chảy.

8. Sự cố máy tính Y2K

aohaiday.com - 9 dự đoán sai về ngày tận thế
Một gia đình chuẩn bị các nguồn dự trữ để vượt qua ngày tận thế thiên niên kỉ mà nguyên nhân được coi là do vi rút máy tính Y2K.

Một xuất bản thương mại máy tính đầu tiên vào năm 1984 cảnh báo về một biến động lớn vào 1/1/2000 khi virus máy tính Y2K làm tê liệt máy tính và các máy móc khác, dẫn đến sự hỗn loạn toàn thế giới. Xuất bản phẩm này còn hướng dẫn mua công cụ chống Y2K.

9. Lo ngại về máy gia tốc hạt nhân

aohaiday.com - 9 dự đoán sai về ngày tận thế
Máy gia tốc hạt nhân (Large Hadron Collider) hoạt động vào tháng 9/2009

Một số người chỉ trích cho rằng máy gia tốc hạt nhân lớn nhất thế giới có thể tạo ra một lỗ đen sẽ nuốt chửng Trái đất.

Một nhóm nhỏ các nhà vật lí tranh cãi rằng chỉ có một cơ hội rất, rất nhỏ tạo ra lỗ đen, chiếm lấy một quỹ đạo kì lạ trong Trái đất và nuốt dần vật chất cho đến khi toàn bộ hành tinh biến mất.

Viễn cảnh này đã thúc đẩy hai nhà khoa học chính thức yêu cầu trước tòa án vào đầu năm 2008 ngừng hoạt động máy gia tốc hạt nhân.

Tuy nhiên lo lắng này chỉ là con số 0: máy gia tốc đã hoạt động mà không gây ra thảm họa nào.



Cô là nhân viên văn phòng, anh làm nghề bốc vác trong thành phố.Sau ngày tốt nghiệp phổ thông, hai người rẽ theo những quỹ tích khác biệt nhau của tuổi trẻ. Nhưng họ vẫn còn giữ mối tình đầu của nhau. Nhưng chỉ giữ mà thôi.

aohaiday.com - Để anh cõng em lên nhà - cõng nhau lên giường

Ban ngày, cô đi làm, ngồi quán cafe thời thượng với đồng nghiệp; chiều tan sở, cô ăn que kem rẻ tiền anh mua; buổi trưa, cô ăn cơm trong nhà hàng đắt tiền, buổi tối, cô đi ăn với anh trong những quán mì vằn thắn tồi tàn.

Cô nghĩ, cuộc sống của mình sao quá lệch pha. Cứ yêu kiểu này mãi, từ ngày đầu tiên tới ngày hôm nay, dường như rồi sẽ báo trước đến một kết cục nào đó.

Mỗi lần đón người yêu, anh thường tiễn cô tới tận cửa thang máy đi lên căn hộ của cô trong chung cư mới, chúc cô buổi tối an lành, rồi vội vàng đi. Hôm đó cô làm nũng, nói: “Anh cõng em đi!”

Anh nhìn thang máy, nó vẫn chạy tốt. Nhưng anh không hỏi lý do, cõng cô, từ tầng một, đi theo cầu thang bộ lên tầng. Cô hỏi anh có mệt không, anh đáp: “Có, mệt hơn vác bao tải hàng!”

Cô hơi cảm động vì anh nói thật.

Thế nhưng họ vẫn chia tay nhau. Vì cảm động hay mối tình đầu vẫn không phải là thứ đảm bảo được cho họ.

Thành phố chẳng thiếu cửu vạn, anh chia tay cô xong, quyết định về quê. Đôi khi gọi điện thoại lên thành phố, kể cho cô biết, bây giờ anh trồng vườn, kiếm chút tiền. Cô nghe thấy quá xa lạ, quá nhạt nhẽo. Khi đó cô đã có người yêu mới, cũng làm nhân viên văn phòng như cô.

Một ngày anh gọi điện từ quê lên, nói anh đã kiếm đủ năm nghìn tệ, số tiền này ở quê có thể cưới được vợ rồi. Cô chợt phát hiện thấy, khi buông máy, mắt mình hơi ướt.

Người yêu mới cũng ngày ngày đón cô tan sở, tiễn cô tới chân thang máy, rất lịch thiệp nói chúc em buổi tối tốt lành.

Có lần cô đòi người yêu cõng lên nhà, chàng đồng ý ngay.

Lúc đó thang máy đang ở tầng một, chàng cõng cô lên, xông thẳng vào thang máy, rồi đứng ở đó, vẫn cõng cô trên vai, bấm số tầng cô ở, chàng cười hì hì bởi hiểu ra trò đùa của cô.

Thế mà hôm đó, cô đã không làm sao vui được.

Cô gọi điện về quê, gặp người yêu cũ, cô hỏi mối tình đầu của mình: “Số tiền năm nghìn tệ lần trước anh nói ấy, anh đã tiêu chưa?”

Anh ngập ngừng: “Đã tiêu rồi!”

Cô buông máy điện thoại xuống, giây phút ấy bỗng dưng thấy như mình vừa mất đi cả một thế giới.

Mấy hôm sau về đến nhà, dưới chân cầu thang máy, cô thấy người yêu cũ đứng đấy, tay nâng một chiếc nhẫn đắt tiền, nói với cô: “Đây là năm nghìn tệ!”

Cô khóc, và anh nói, “Để anh cõng em lên nhà nhé!”.




1. Cần cù lao động song dễ thỏa mãn nên tâm lý huởng thụ còn nă.ng.

2. Thông minh, sáng tạo, song chỉ có tính chất đối phó, thiếu tầm tư duy dài hạn, chủ đô.ng.

3. Khéo léo, song không duy trì đến cùng (ít quan tâm đến sự hoàn thiện cuối cùng của sản phẩm).

4. Vừa thực tế, vừa mơ mộng, song lại không có ý thức nâng lên thành lý luận.

5. Ham học hỏi, có khả năng tiếp thu nhanh, song ít khi học “đến đầu đến đuôi” nên kiến thức không hệ thống, mất cơ bản.
Ngoài ra, học tập không phải là mục tiêu tự thân của mỗi người Việt Nam (nhỏ học vì gia đình, lớn lên học vì sĩ diện, vì kiếm công ăn việc làm, ít vì chí khí, đam mê).

6. Xởi lởi, chìu khách, song không bền.

7. Tiết kiệm, song nhiều khi hoang phí vì những mục tiêu vô bổ (sĩ diện, khoe khoang, thích hơn đời).

8. Có tinh thần đoàn kết, tương thân, tương ái, song hầu như chỉ trong những hoàn cảnh, trường hợp khó khăn, bần hàn. Còn trong điều kiện sống tốt hơn, giàu có hơn thì tinh thần này rất ít xuất hiện.

9. Yêu hòa bình, nhẫn nhịn, song nhiều khi lại hiếu chiến, hiếu thắng vì những lý do tự ái, lặt vặt, đánh mất đại cục.

10. Thích tụ tập, nhưng lại thiếu tính liên kết để tạo ra sức mạnh (cùng một việc, một người làm thì tốt, ba người làm thì kém, bảy người làm thì bất đồng ý kiến với nhau rồi tạo ra xích mích).




Chữ cái bắt đầu tên bạn có thể nói lên rất nhiều điều về tính cách của bạn. Nó sẽ giúp bạn tự đánh giá được điểm mạnh và điểm yếu của mình bởi “nhân vô thập toàn”. Nên nhớ, trong khi bói bạn phải dùng tên thật của mình chứ không phải là biệt danh hay tên gọi thông thường. Đây chỉ là trò chơi nên tin hay không là tuỳ bạn nhưng cũng xin nhắc bạn rằng độ chính xác của nó là tương đối. Nào chúng ta cùng bắt đầu.

1 – A (Ă, Â)
Nếu chữ cái đầu tên bạn là một trong ba chữ trên chứng tỏ bạn là một người tự lập và đầy tham vọng. Bạn không bao giờ để tuột khỏi tay cơ hội gần như đã nắm chắc và thường nhanh chóng đưa ra quyết định chứ không phải là người nước đôi, ba phải. Nếu ở cương vị của một nhà lãnh đạo, bạn sẽ chứng tỏ được nhiều hơn năng lực của mình. Mặt tiêu cực của những người có tên bắt đầu bằng chữ A (Ă, Â) là sự cố chấp.

2 – B
Họ thường là những người nhút nhát, sống coi trọng tình cảm và đặc biệt là biết kiềm chế bản thân trước những cám dỗ. Những người tên bắt đầu bằng chữ B cũng là người thích sưu tầm và giữ gìn những gì mà họ tôn trọng và yêu mến.

3 – C
C là một chữ cái mở bởi thế mà những người có tên bắt đầu bằng chữ C là những người thân thiện, dễ hòa đồng, cởi mở. Không chỉ có vậy, họ còn rất năng động và sáng tạo. Họ ưa thích đi đây đi đó nên thường rất khó tiết kiệm tiền.

4 – Đ
Chữ D (Đ) vốn là một chữ cái đóng nên nếu tên của bạn bắt đầu bằng chữ D (Đ) thì bạn là người khá dè dặt, thận trọng, không có tính phiêu lưu. Điểm đáng quý của bạn là coi trọng cuộc sống gia đình nhưng hơi tham công tiếc việc. Nếu đảm nhận vai trò người quản lý bạn sẽ làm rất tốt.

5 – E (Ê)
Nếu tên bạn bắt đầu bằng chữ E (Ê) bạn là một người cởi mở, thích tự do và đôi khi dễ thay đổi. Do chữ E có hình dạng quay về phía trước nên bạn là người lạc quan, nhìn xa trông rộng. Tuy nhiên, bạn rất nóng tính.

6 – G
Nếu chữ cái đầu tên bạn rơi vào chữ G, bạn không được cởi mở cho lắm. Bạn có khuynh hướng thích sống một mình. Bởi vậy, bạn thường bị người khác hiểu lầm là lạnh lùng, khó gần. Khi bạn đã thích điều gì, bạn sẽ say mê đến cuồng nhiệt và thường đánh giá mọi người qua bản chất chứ không phải qua hình thức. Ngoài ra, bạn còn có khả năng diễn thuyết trước đám đông.

7 – H
Chữ H giống như một chiếc thang. Bởi vậy, bạn sẽ có nhiều bước thăng trầm trong cuộc đời. Bạn là người tự chủ, biết mình muốn gì, cần gì và hơn hết bạn là người đầy tham vọng, luôn khát khao vươn lên nấc thang của sự thành công. Nhược điểm duy nhất của bạn là quá ham kiếm tiền.

8 – K
Nếu K là chữ cái bắt đầu tên bạn chứng tỏ bạn thích cuộc sống tự do, vui vẻ và vô tư. Bạn đặc biệt yêu thích âm nhạc vì âm nhạc có thể làm dịu bớt sự căng thẳng trong tâm hồn. Bạn thường chủ động đối mặt với những vấn đề nan giải trong cuộc sống.

9 – L
Chữ L nói lên bạn là người thân thiện, nồng hậu, có đôi chút lãng mạn và thường coi trọng cuộc sống gia đình. Bạn có khả năng sư phạm hoặc năng khiếu âm nhạc. Tuy vậy, điều duy nhất mà bạn còn thiếu là sự kiên nhẫn.

10 – M
Bạn là người trầm tính và suy nghĩ khá chín chắn nếu tên bạn bắt đầu bằng chữ M. Bạn còn có năng lực quản lý mọi việc và tương đối chăm chỉ. Nhược điểm lớn nhất của bạn là tính thực dụng.

11 – N
Chữ N ở đầu tên cho thấy bạn là người thích tự do, bộc trực và đôi lúc có những ý tưởng hay. Trong suốt cuộc đời của mình, bạn có thể sẽ được đi rất nhiều nơi. Điểm thiếu sót của bạn là lập trường không vững vàng.

12 – O (Ô, Ơ)
Người có tên bắt đầu bằng một trong ba chữ cái trên là người cố chấp nhưng có trách nhiệm trong công việc. Họ cũng rất trung thực và luôn coi gia đình là quan trọng. Tuy nhiên, họ là người hơi tự mãn và thường bằng lòng với những gì mình đã có. Điều đó lý giải vì sao những người có quyền hành thường ít bắt đầu bằng chữ O (Ô, Ơ) trong tên.

13 – P
Bạn là người hiểu biết và tập trung cao độ khi làm việc. Bởi thế nên không có gì khó hiểu khi bạn thường giải quyết công việc một cách nhanh chóng và kiên trì trước những khó khăn trong cuộc sống. Khuyết điểm lớn nhất của bạn là hơi tự phụ và bướng bỉnh.

14 – Q
Chữ Q cho biết bạn là người trung thành, ít thay đổi tâm tình và rất hiểu biết. Bạn có khả năng kiếm ra tiền nhưng đôi khi giàu trí tưởng tượng và thiếu thực tế.

15 – R
Những người bắt đầu tên bằng chữ R thường hiểu biết rộng nhưng khá thực dụng. Họ là những người tự tin và truyền niềm tin cho người khác bởi họ thích làm những công việc từ thiện. Nhược điểm của họ là thiếu kiên nhẫn.

16 – S
Bạn là người thích làm việc một mình và có tính tự lập từ khá sớm. Bạn có trí nhớ tốt nên có thể thích hợp với nghề diễn viên. Nhược điểm của bạn là thường làm việc không đến nơi đến chốn.

17 -T
Hình dạng của chữ T quay về hai phía nên nếu tên bạn bắt đầu bằng chữ T bạn là người tinh tế và luôn nhìn vào hai mặt của một vấn đề. Bạn hay giúp đỡ người khác nhưng cũng rất dễ bị tổn thương. Bạn có tính đoàn kết cao. Tuy vậy, nhược điểm của bạn là hơi bướng bỉnh.

18 – U
Bạn là người cởi mở, thân thiện. Điều đáng quý ở bạn là sự trung thực và đáng tin cậy. Nhưng cũng chính bởi sự thật thà, trung thực mà đôi khi bạn không sáng suốt và hay cả tin.

19 – V
Chữ V cho thấy bạn là người biết cân bằng mọi vấn đề trong cuộc sống. Không chỉ có vậy, bạn còn hơn những người có tên bắt đầu bằng chữ cái khác ở chỗ bạn biết đặt ra cho mình mục tiêu vươn lên và sẵn sàng làm việc không biết mệt mỏi để có thể đạt được. Khiếm khuyết lớn nhất của bạn là không thận trọng trong công việc và chi tiêu hơi lãng phí.

20 – X
Nếu tên bạn bắt đầu bằng chữ X, bạn là người biết cân bằng giữa vật chất và tinh thần, không bao giờ có những đòi hỏi quá cao. Bạn thích giúp đỡ gia đình và bạn bè. Tuy vậy, bạn thường hay gặp khó khăn trong cuộc sống.

21 – Y
Chữ Y cho biết bạn là người có suy nghĩ chín chắn nhưng rất quyết đoán. Bạn lúc nào cũng thích hoạt động và ghét phải ngồi rỗi. Trong cuộc sống bạn là người thường phải đối mặt với khó khăn và đặc biệt là sự đơn độc.





Phòng ngủ lãng mạn sẽ giúp cho giấc ngủ của bạn như lạc vào một thế giới bồng lai, sống thực trong sự thư thái sau một ngày làm việc căng thẳng.
1. Táo bạo
Công ty truyền thông Archi - 10 mẫu phòng ngủ lãng mạn
Bước chân khỏi giường ngủ là một bồn tắm ô van gọn gàng và sang trọng.
Công ty truyền thông Archi - 10 mẫu phòng ngủ lãng mạn
Góc nhìn khác từ phía giường ra bồn tắm

2. Hài hòa
Công ty truyền thông Archi - 10 mẫu phòng ngủ lãng mạn
Màu kem làm chủ đạo, những trang trí hoa văn đồng nhất tạo nên mảng màu hài hòa cho cả căn phòng.

3. Nghệ thuật

Công ty truyền thông Archi - 10 mẫu phòng ngủ lãng mạn
Bức tranh tường đậm tính nghệ thuật kết hợp với ánh sáng tự nhiên chiếu vào căn phòng gợi ấn tượng.

4. Giản dị và hiện đại
Công ty truyền thông Archi - 10 mẫu phòng ngủ lãng mạn
Nội thất phòng ngủ theo phong cách tối giản. Tập trung vào việc xử lý hệ thống chiếu sáng với đèn gắn gờ tường của trần tỏa sáng căn phòng. Đôi đèn treo tường thả tự nhiên xuống thấp rất giản dị.

5. Dịu dàng và nữ tính
Công ty truyền thông Archi - 10 mẫu phòng ngủ lãng mạn
Tông màu tím gợi nét duyên dáng, mặn mà ngay trong phòng ngủ cũng được phát huy ở mẫu thiết kế này.

6. Điểm nhấn

Công ty truyền thông Archi - 10 mẫu phòng ngủ lãng mạn
Kết hợp giữa màu sắc mạnh và bức họa trừu tượng trên mảng tường trắng làm trung tâm điểm cho cả căn phòng.

7. Truyền thống

Công ty truyền thông Archi - 10 mẫu phòng ngủ lãng mạn
Không gian tươi tắn, màu sắc dịu nhẹ, hệ thống vải rèm và thảm ga trải giường mềm mại gợi cảm giác thân thiện.

8. Hiện đại

Công ty truyền thông Archi - 10 mẫu phòng ngủ lãng mạn
Phòng ngủ hiện đại nhưng vẫn mang được hơi thở phương Đông huyền bí qua cách sắp đặt các đồ vật của Á châu nhằm tìm kiếm sự hài hòa cho hai phong cách.

9. Ngọt ngào
Công ty truyền thông Archi - 10 mẫu phòng ngủ lãng mạn
Một phòng ngủ tràn ngập ánh sáng và sắc hoa của bức tranh sơn tường ngọt ngào yêu thương.

10. Thiên nhiên

Công ty truyền thông Archi - 10 mẫu phòng ngủ lãng mạn
Phòng ngủ được mở rộng, bao trọn vẹn trong cảnh quan tự nhiên nhờ việc mở cửa hướng tầm nhìn từ giường ra phía ngoài.


Vụ khủng bố 11/9, bão tài chính hoành hành, khí hậu thế giới biến đổi... tác động mạnh tới đời sống chính trị, xã hội của loài người trong 10 năm qua.


Vụ khủng bố 11/9 thay đổi tình hình an ninh. Chống khủng bố không còn
là nhiệm vụ thứ yếu mà trở thành ưu tiên hàng đầu của nhiều quốc gia, đặc biệt là
"siêu cường" Mỹ.

Trái đất ngày càng ấm, khí hậu biến đổi phức tạp, tác động tới toàn bộ loài người.

Mỹ dẫn đầu liên quân tiến vào Afghanistan với lý do chống khủng bố, khiến nhiều
nước lo ngại. Trong khi đó, bọn cực đoan, khủng bố ở đây vẫn chưa bị tiêu diệt sau
gần 10 năm phương Tây đóng quân ở đây.

Mỹ cùng đồng minh lật đổ chế độ Saddam Hussein, "đốt nóng" Trung Đông
hơn nữa.

Sóng thần ở châu Á cuốn đi hàng trăm nghìn sinh mạng, hàng tỷ USD.

Bão kinh tế "càn quét" mọi vùng miền thế giới, khiến kinh tế nhiều nơi "hoang tàn".

Việc nhiều quốc gia, đặc biệt là Trung Quốc, lớn nhanh "như thổi" khiến cân
bằng lực lượng nhiều khu vực, thế giới thay đổi.



Có những công dân đang đứng trước nguy cơ bị đối xử như "công dân hạng hai", không chỉ ở mức độ kỳ thị cảm tính, mà còn bị phân phân biệt đối xử một cách chính thức ngay ở quyền lao động.

Đó là những cầu thủ gốc ngoại đã nhập quốc tịch Việt Nam. Họ đang bị đặt ra vấn đề giới hạn "chỉ được 1 cầu thủ nhập tịch gốc ngoại vào sân" cho mỗi đội bóng, một quy định được đặt ra bởi những nhà lãnh đạo bóng đá kém hiểu biết về mặt pháp luật của LĐBĐ VN cũng như của một số CLB bóng đá ở V-League.

Về pháp luật, đơn giản là những cầu thủ ấy đã là công dân Việt Nam. Họ đã vượt qua những tiêu chuẩn "sàng lọc" để trở thành công dân Việt Nam (còn cuộc sàng lọc ấy được thực hiện chặt chẽ đến mức nào lại là câu chuyện khác), và bây giờ họ có đầy đủ quyền mà mọi công dân được hưởng. Quyền cơ bản nhất là quyền lao động. Lao động chủ yếu của họ là đá bóng, mà vì đó và nhờ đó họ được nhập tịch.

Niềm tự hào lớn nhất của bóng đá Pháp Zinedine Zidane lớn lên từ khu ổ chuột của người nhập cư Algeria.
Những quyền công dân của họ không được phép bị giới hạn ra ngoài khuôn khổ luật pháp. Tức là không thể có những quy định "mang tính pháp quy" nào khác ngoài luật pháp nhà nước hiện hành giới hạn quyền công dân của họ. Và không có một quy định nào kỳ thị hay phân biệt đối xử họ so với các công dân khác được phép tồn tại. Mọi quy định như thế đều trái pháp luật.

Về văn hóa, chính sự giao lưu, giao thoa của các nền văn hóa đã tạo nên sự đa dạng và phát triển của mỗi nền văn hóa và của cả thế giới. Nước Mỹ được tạo dựng và phát triển bởi những người di cư chứ không phải người bản địa. Văn hóa Pháp được tôn vinh không phải bởi tính dân tộc của nó, mà ở vị thế như là nền văn hóa tinh hoa của lục địa già, thậm chí có giai đoạn lịch sử là tinh hoa của cả thế giới. Bản sắc Pháp được quy định bởi sự tinh hoa và tính bao dung, không bị quy định bởi dòng máu Gaulois.

Người Pháp đã hết sức tự hào với đội tuyển của họ khi đoạt chức vô địch thế giới năm 98 hay vô địch châu Âu 2 năm sau đó, không chỉ trên phương diện bóng đá mà cả trên ý nghĩa văn hóa, khi nó đã dung nạp những chủng tộc đa dạng vào nền văn hóa Pháp, từ những cầu thủ gốc da đen thuộc địa như Thuram, Desailly, Vieira, Karembeu đến những cầu thủ gốc láng giềng như Lizarazu, hay kể cả xuất thân từ những nền văn hóa chẳng có nhiều mối liên hệ với nước Pháp như Djorkaeff đến từ Gruzia, hay Trezeguet từ Argentina. Niềm tự hào lớn nhất của bóng đá Pháp cũng không phải là người gốc Pháp, anh là Zinedine Zidane lớn lên từ khu ổ chuột của người nhập cư Algeria.

Ngay cả những nền văn hóa vốn là cái nôi của chủ nghĩa dân tộc cực đoan như Đức hay Nhật giờ cũng đã trở nên bao dung hơn, mà chúng ta có thể tìm thấy những ví dụ ngay trong bóng đá.

Tất nhiên, họ tuyệt đối tôn trọng quyền lao động của những công dân gốc ngoại vì họ là những nước thượng tôn pháp luật, và hơn thế họ còn đưa những công dân khác dòng máu của mình vào những hoạt động mang tính chất biểu tượng quốc gia là đội tuyển bóng đá của mình.

Thủ môn Phan Văn Santos ăn mừng sau khi ghi bàn tại V-League. Ảnh: Ngoisao.net..

Chúng ta đã quen với việc cầu thủ gốc Brazil là Alex khoác áo đội tuyển Nhật. Còn cặp tiền đạo chủ chốt của đội tuyển Đức hiện tại Klose - Podolski đều là người gốc Ba Lan, vốn là thuộc địa - láng giềng của họ. Người Đức giờ đây dung nạp vào đội tuyển của mình cả những công dân nhập cư từ Thổ Nhĩ Kỳ hay gốc Phi, như trường hợp của Odonkor hay Asamoah.

Và chắc chúng ta đều biết về vị tân bộ trưởng Y tế của nước Đức là một người gốc Việt. Nhưng liệu những người đang đặt ra quy định về giới hạn cầu thủ nhập tịch gốc ngoại được ra sân sẽ nhìn nhận về điều này như một bài học về sự bao dung văn hóa, hay lại khơi dậy trong họ cảm hứng về "chủng tộc Việt thượng đẳng" và "chủng tộc Việt thuần khiết"? Hay đơn giản là họ chẳng nghĩ gì, mà chịu tác động của một ai đó có cảm hứng như trên?

Chúng ta buộc phải nghĩ tới điều này, khi đội tuyển vừa giới thiệu những Phan Văn Santos, Đinh Hoàng La, Đinh Hoàng Max trong màu áo quốc gia, bỗng dưng đồng loạt biến mất mà không một lời giải thích.

Về bóng đá, cầu thủ ngoại đã góp phần quan trọng giúp V-League từ một giải đấu chẳng ai xét đến giờ được xếp hạng thứ 41 trong số các giải vô địch quốc gia hấp dẫn nhất thế giới, vị trí cao hơn nhiều so với xếp hạng của đội tuyển Việt Nam trong bảng xếp hạng FIFA. Những cầu thủ đã được nhập tịch chính là những người có đóng góp lâu và quan trọng nhất trong số những cầu thủ ngoại, như Phan Văn Santos, Huỳnh Kesley, Nguyễn Rogerio, Đoàn Văn Nirus...

Đội tuyển Việt Nam không bị thiệt hại bởi điều đó, kể cả khi chúng ta chưa sử dụng những cầu thủ nhập tịch này trong màu áo đội tuyển. Trái lại, họ được hưởng lợi rất nhiều, khi những cầu thủ bản địa chưa ra nước ngoài mà đã được chinh chiến trong môi trường có chất lượng chuyên môn cao hơn, tính cạnh tranh mạnh hơn.

Và việc đối kháng hàng tuần với những cầu thủ Thái hay cầu thủ Tây ngay tại V-League đã giúp thế hệ cầu thủ Việt Nam hiện tại căn bản vượt qua nỗi sợ hãi người Thái hay Tây. Đó là lý do đội tuyển Việt Nam đã nhiều lần chiến thắng các đội bóng Tây Á và Trung Á trong thời gian qua, và lần lượt vượt qua Singapore "gốc Tây" và Thái Lan để lên ngôi ở AFF Cup năm rồi. Để so sánh, "thế hệ vàng" của những Hồng Sơn, Huỳnh Đức chưa đá đã thua những đối thủ trên.

Khi các cầu thủ như Đinh Hoàng La, Đinh Hoàng Max vừa được giới thiệu trong đội tuyển quốc gia thì cũng biến mất. Ảnh: VTC
Có thể, những người đang muốn đặt ra và ủng hộ quy định trên nghĩ tới việc tạo cơ hội thi đấu cho các cầu thủ bản địa. Nhưng họ nhầm khi nghĩ rằng cho người ta ưu đãi, đặc quyền sẽ giúp người ta phát triển. Những ưu đãi, đặc quyền đó sẽ nuôi dưỡng tính ỷ lại và thói an phận, khiến các cầu thủ thay vì tự nỗ lực để giành cơ hội cho mình thì cứ trông chờ những người làm chính sách tạo cơ hội cho họ.

Những cầu thủ Anh, Italia, Tây Ban Nha không chỉ phải cạnh tranh với những cầu thủ ngoại (cũng dành 3 suất ra sân cho các cầu thủ ngoài EU), những cầu thủ nhập tịch (không có giới hạn nào về cầu thủ nhập tịch) mà còn phải cạnh tranh với toàn bộ cầu thủ có hộ chiếu EU không giới hạn (sau phán quyết Bosman, các cầu thủ thuộc EU được đối xử như cầu thủ nội trên toàn bộ Liên hiệp châu Âu). Nhưng Italia vẫn vô địch World Cup 2006, Tây Ban Nha vẫn vô địch Euro 2008, và đội tuyển Anh vẫn thắng 9/10 trận ở vòng loại World Cup 2008. Mà 3 nền bóng đá này là nơi thu hút những cầu thủ xuất sắc nhất thế giới, thể hiện ở việc nắm giữ 3 vị trí cao nhất trong bảng xếp hạng các giải VĐQG châu Âu của UEFA.

Barcelona đang ở trên đỉnh thế giới nhờ đội hình gồm đa số những cầu thủ do mình đào tạo. Hơn 1 thập kỷ qua Real Madrid được biết đến như là bộ sưu tập các ngôi sao nhưng luôn có chỗ cho Raul, Casillas, Guti hay trước đó là Hierro, đều do Real đào tạo. Tương tự với Manchester United là trường hợp của Scholes, Neville, Giggs, Beckham...

Để phát triển, người ta không được phép tạo ra những môi trường của sự ưu đãi và đặc quyền, mà phải bằng cạnh tranh. Còn để cạnh tranh cho tốt thì cần có sự chuẩn bị tốt thông qua hệ thống đào tạo trẻ, cả về chuyên môn lẫn thái độ sẵn sàng chấp nhận cạnh tranh, và cuối cùng là nỗ lực của từng cá nhân.






Những cô gái tóc vàng hoe

Vào một ngày đẹp trời nọ, 80.000 phụ nữ tóc vàng họp mitting trên một sân vận động lớn với chủ đề: "Phụ nữ tóc vàng không phải là những kẻ ngốc nghếch". Người dẫn chương trình tuyên bố:
- Hôm nay, tất cả chúng ta gặp nhau tại đây để chứng minh cho toàn thế giới thấy rằng phụ nữ tóc vàng không phải là những người kém thông minh. Có ai trong số các bạn đây xung phong làm việc đấy không?
Tức thì một cô gái tóc vàng đứng lên. Người dẫn chương trình hỏi: "15+15 = ?"
Sau khoảng 10-15 giây, cô gái trả lời: "18". Rõ ràng cô ta đã khiến cho mọi người hơi thất vọng. Nhưng 80.000 cô kia liền đồng thanh:
- Hãy cho cô ấy thêm một cơ hội, hãy cho cô ấy thêm một cơ hội! "
- Nào cô hãy cho biết 5+5=?
Sau gần 30 giây suy nghĩ, cô ta trả lời: "15". Người dẫn chương trình thở dài, mọi người đều thở dài, cô gái tóc vàng cũng bắt đầu khóc còn tất cả các cô còn lại hô to:
- Hãy cho cô ấy thêm một cơ hội, hãy cho cô ấy thêm một cơ hội!". Sau một thoáng do dự, người dẫn chương trình cũng đồng ý.
- OK, đây là cơ hội cuối cùng, 2+2=?
Cô gái lau nước mắt và sau đúng một phút suy nghĩ, cô ta trả lời "4". Trên sân vận động, 80.000 cô gái liền đứng lên la lớn:
- Hãy cho cô ấy thêm một cơ hội, hãy cho cô ấy thêm một cơ hội!

Thú thật

Một giáo sư y khoa đã giảng dạy cho các sinh viên suốt 6 năm học. Sau buổi lễ tốt nghiệp, ông gọi họ lại và bảo:
"Các em ạ, giờ đây, khi các em đã học xong rồi thầy muốn nói với các em thêm một điều: Một nửa những cái thầy dạy cho các em là sai. Nhưng vấn đề là thầy không biết đó là nửa nào".

Ớt đông lạnh
Một gã đàn ông bước vào trong một quán ăn. Gã chú ý ngay đến một món ăn đặc biệt hôm nay của quán là ớt đông lạnh. Vì thế khi người phục vụ đi lại thì gã đặt ngay món ăn đó. Người phục vụ trả lời:
- Tôi rất tiếc, thưa ông. Quý ngài ngồi kế bên ông vừa đặt phần ăn cuối cùng rồi ạ"
- ồ, vậy tôi chỉ uống một ly cà phê thôi.
Sau đó một lúc, gã nhận thấy người ngồi bên cạnh hình như đã ăn xong bữa mà tô ớt đông lạnh vẫn còn đầy ắp. Gã hỏi: "Ông có định ăn nữa không ?"
Người kia trả lời: "Không"
-Ông bán lại tô ớt đông lạnh cho tôi được không ?
-Ông có thể dùng miễn phí nếu ông thích
Gã đàn ông liền lấy tô ớt đông lạnh và bắt đầu ăn. Khi gã ăn được gần nửa tô thì thấy một con chuột chết ở trong đó. Lập tức gã ói ngược phần ăn trở lại tô ớt. Người đàn ông ngồi kế liền nói với giọng đầy vẻ thông cảm :
-Lúc nãy tôi cũng vừa ăn đến đó.

Con chó
Một phụ nữ trẻ đi ngang qua phố chợt để ý đến một đám tang rất kỳ lạ. Hai chiếc quan tài màu đen nối đuôi cách nhau khoảng 15m. Ngay theo sau cỗ quan tài thứ hai là một goá phụ mặc đồ tang đi cạnh một con chó chăn cừu trông rất hung dữ.
Góa phụ và con chó này đang dẫn đầu một đoàn người phía sau khoảng 200 người toàn là phụ nữ. Không thể ngăn nổi trí tò mò, người phụ nữ xáp lại bên góa phụ và hỏi:
-Tôi biết đây là lúc không nên hỏi, nhưng tôi chưa bao giờ nhìn thấy một đám tang kỳ lạ như thế này. Bà có thể cho tôi biết đám tang này là của ai không ạ ?
- Quan tài thứ nhất là của chồng tôi
- Ðiều gì đã xảy ra với ông nhà ạ ? - Con chó của tôi đã tấn công và giết chết anh ấy.Góa phụ thở dài trả lời.
- Thế quan tài thứ hai là của ai ?
- Của mẹ chồng tôi. Bà ấy đang cố kéo chồng tôi ra thì con chó quay sang tấn công bà ấy. Sau một hồi im lặng ra vẻ cảm thông, người phụ nữ trẻ chợt lên tiếng:
- Bà có thể cho tôi mượn con chó không ạ ?
Nghe vậy phía dưới chợt nhao nhao:
- Xếp hàng đi cưng !

Phạt

Một người đàn ông đi xe đạp trên đường, trên giá chở hàng có hai bịch lớn. Một bịch bị thủng lỗ nên những đồng tiền xu cứ từ đó rơi xủng xoảng xuống đường. Bỗng một xe cảnh sát phóng xe vượt qua anh ta rồi dừng lại.
- Anh bạn! Anh rơi không biết bao nhiêu đồng xu rồi. - Một cảnh sát nhắc.
- Thôi chết tôi rồi! - Người đàn ông giật mình.
- Đành phải quay lại để nhặt tiền rơi suốt dọc đường vậy.
Người cảnh sát tỏ ra nghi ngờ:
- Anh lấy đâu ra lắm tiền xu năm nghìn đồng thế? Ăn cắp hả?
Người đàn ông thanh minh:
- Đâu có! Nhà tôi ở gần sân vận động, sát một quán bia, lại có một cây to mọc ngay sát tường nhà. Cánh cổ động viên sau một trận đấu lại kéo nhau ra quán bia nhậu nhẹt rồi cứ nhè gốc cây mà đái bậy. Tôi nấp ở gần đó, cầm một cái kéo to và đòi phạt mỗi thằng một đồng xu. Toán cảnh sát trên xe cười rộ khoái trá:
- Sáng kiến hay đấy! Thế còn cái túi kia đựng gì thế?
- Thì có phải thằng nào cũng chịu nộp tiền phạt đâu!

Bắt dã nhân

Buổi sáng nọ, một người đàn ông đi ra sân phía sau nhà và phát hiện có một con dã nhân leo lên cây vườn nhà ông. Ông gọi dịch vụ bắt dã nhân, và ko lâu sau đó một nhân viên đến và mang theo 1 cây gậy, 1 con Chihuahua (một loại chó kiểng nhỏ), 1 cái còng và 1 cây súng.
-Ông nghe kĩ nè, bây giờ tôi sẽ leo lên cây và dùng cây gậy này thọc lét con dã nhân cho đến khi nó rơi xuống đất. Con Chihuahua đã được huấn luyện sẽ chạy đến “tấn công” ngay vùng “nhạy cảm” của nó. Theo phản xạ tự nhiên nó sẽ đưa tay ra che và ông sẽ dùng cái còng này còng tay nó lại.
-Thế còn khẩu súng thì sao?
-Để lỡ khi tôi rơi xuống đất trước con dã nhân, ông dùng nó để bắn con Chihuahua.

Vạ miệng

Máy giặt của gia đình nọ bị trục trặc. Cô vợ bèn gọi người đến sửa. Vì cô phải đi làm cả ngày nên cô nói dặn người thợ, vốn cũng có quan hệ họ hàng, chỗ để chìa khóa để anh ta tự làm.
- Tôi sẽ để chìa khoá dưới thảm chùi chân. Anh sửa cái máy rửa bát và để hoá đơn lên bệ bếp, và tôi sẽ gửi tiền thanh toán cho anh. À, anh đừng ngại con Bẹc giê của tôi. Nó sẽ không làm phiền anh đâu. Nhưng, dù anh có làm gì thì cũng đừng nói chuyện với con vẹt. Tôi nhắc lại, không được nói chuyện với con vẹt!!!
Ngày hôm sau khi người thợ tới, anh ta thấy một con chó to và dữ chưa từng thấy. Nhưng như bà chủ nhà đã nói, con chó chỉ nằm đó trêm tấm thảm xem anh ta làm việc.
Tuy nhiên, con vẹt thì làm anh ta phát điên lên được suốt cả buổi bởi tiếng la hét chửi rủa liên miên của nó. Cuối cùng, anh thợ không thể chịu được nữa và hét lên:
- Câm mồm đi, con chim ngu ngốc xấu xí khốn kiếp!
Thế là, con vẹt đáp:
- Xử lý nó đi, Spike!


Vnpressnet_Happy laught

Giới thiệu tuyển tập 6 truyện cười ngắn mà hay nhất thế giới, đảm bảo chất lượng cao ngay từ truyện đầu tiên.

Truyện 1:
"Anh yêu ơi, trái đất tròn thật đấy! Tối hôm qua em mới biết được người vợ thứ ba của anh và người chồng thứ hai của em đang hưởng tuần trăng mật ở biệt thự của người vợ thứ hai của anh cùng với người chồng đầu của em".

Truyện 2:
Một ông chồng cầu nguyện: "Lạy Chúa! Con rất yêu vợ con. Nếu cô ấy đau đầu, con xin đau thay; nếu cô ấy buồn, con xin buồn thay; nếu cô ấy phải chịu cảnh góa bụa, con xin chịu thay..."

Truyện 3: ( ko dành cho người chậm hiểu )
Tôi đi chợ vô tình đứng sau ba cô gái xếp hàng mua dưa chuột, và nghe ba cô nói:
- Bác chọn cho cháu quả mập và tròn.
- Chọn cho cháu quả dài và có gai.
- Cháu mua về đắp mặt,bác lấy loại nào cũng đuợc!

Truyện 4:
Có 3 thằng thiếu đèo nhau trên 1 chiếc xe gắn máy. Khi qua ngã tư, đèn đỏ mà nó cứ thế đi nên bị công an vẫy lại. Một thằng trên xe liền hét lên: "Mày vẫy xe khác đi xe tao chở 3 rồi không chở được thêm nữa".

Truyện 5:
Biển báo tại 1 cửa hàng vàng bạc đá quý:
"Nếu quý khách tự tiện sờ mó hiện vật trưng bày, chúng tôi cũng sẽ làm như vậy với khách hàng".

Truyện 6: Ai từng trải mới hiểu
Sau đêm tân hôn, chồng rầu rầu bảo vợ: "Thôi, chuyện đã thế rồi, ( thở dài), tình chồng nghĩa vợ..., tôi cũng muối mặt vì cô mà cắn ngón tay này để nhỏ máu ra drap".
Vợ bảo: "Anh có lòng thì tôi có dạ. Cám ơn anh. Tôi cũng sẽ vì anh mà.... xì mũi ra chăn".



Sherlock Holmes là một nhân vật thám tử hư cấu vào cuối thế kỉ 19 và đầu thế kỉ 20, xuất hiện lần đầu trong tác phẩm của nhà văn Arthur Conan Doyle xuất bản năm 1887.

anh23-001

Tác giả: Conan Doyle

- Holmes!
Buổi sáng hôm đó, tôi đang đứng bên cạnh cửa sổ căn phòng của chúng tôi ở đường Baker.
- Holmes! Tôi gọi lại một lần nữa – Một người điên đang đi dạo ngoài đường. Thật là một cảnh đáng buồn. Đáng lẽ người ta không nên để ông ta đi như thế…
Holmes uể oải rời khỏi ghế bành, tiến đến cửa sổ, nhìn xuống. Lúc bấy giờ là tháng hai, không khí lạnh giá. Dưới ánh mặt trời yếu ớt của mùa đông, lớp tuyết rơi xuống đêm qua vẫn sáng lấp lánh, trắng xóa và trơn trợt. Con đường vắng ngắt, duy nhất chỉ có một người đàn ông…
Ông ta khoảng năm mươi tuổi, thân hình cao lớn, vạm vỡ, dáng dấp có vẻ uy nghiêm trong bộ y phục màu sẫm sang trọng với chiếc áo rơ đanh gót đen, chiếc nón mới toanh, đôi giầy sạch bóng và quần tây dài đúng mốt, nhưng trong lúc này cái phong cách uy nghiêm đã biến mất! Ông ta vừa chạy vừa nhảy như một người điên, hai tay huơ lên xuống loạn xạ, cái đầu lắc qua lắc lại và gương mặt nhăn nhó một cách thảm hại.
- Chuyện gì đã xảy đến cho ông ta? Dường như ông ta đang tìm số nhà? – Tôi nói.
- Ông ta sẽ đến đây! – Holmes đáp. Vừa xoa hai bàn tay vào nhau.
- Đến đây à?
- Phải ông ta đến gặp tôi để nhờ giải quyết một vấn đề khó khăn. Nhìn những triệu chứng của ông ta là tôi biết ngay. Ấy, bạn thấy chưa, tôi nói có sai đâu?
Thật vậy, người đàn ông đó lao mình đến trước cửa nhà chúng tôi: ông ta giật dây chuông mạnh đến nỗi tiếng reo ầm ĩ khắp nhà.
Một lát sau, ông ta lao vào phòng, miệng thở hồng hộc, hai tay vẫn còn quơ lia lịa, nhưng đôi mắt ông ta ẩn chứa một nỗi tuyệt vọng ghê gớm. Thoạt đầu ông ta không thể nói được một tiếng nào cả, chỉ lắc lư thân hình và vò đầu vò tóc như một người sắp lên cơn điên. Rồi thình lình ông ta lao đầu vào vách tường. Chúng tôi vội kéo tay ông ta ra giữa phòng. Holmes đỡ ông ta ngồi xuống một chiếc ghế, rồi cùng ngồi xuống bên cạnh, nắm lấy bàn tay ông ta và dịu dàng nói :
- Ông đến với tôi để kể tôi nghe câu chuyện của ông, phải không? Ông bị mệt vì phải chạy gắp đến đây. Ông hãy ngồi nghĩ cho đến lúc lấy lại bình tĩnh, sau đó tôi rất vui lòng nghe ông trình bày cái vấn đề nho nhỏ đang làm cho ông điên đầu.
Người đàn ông ngồi im trong một hai phút. Chiếc cằm sệ xuống: ông ta đang cố gắng kiềm chế chống lại cơn xúc động rồi ông ta lấy khăn tay thấm mồ hôi trán, lau khô môi, và quay về phía chúng tôi :
- Chắc các ông nghĩ là tôi điên, phải không?
- Tôi chỉ thấy ông đang có một tay họa lớn – Holmes đáp.
- Và chỉ có Chúa mới biết nó lớn đến mức nào! Một tai họa đủ để làm cho tôi phải mất hết lý trí: nó đã đổ ụp xuống đầu tôi với một sự đột ngột khủng khiếp!… Hơn nữa, không phải chỉ có một mình tôi dính líu vào vụ này. Nhân vật cao quý nhất trong xứ này có thể bị đau khổ, trừ khi tìm được một cách giải quyết êm thấm.
- Xin ông hãy bình tĩnh lại, rồi cho tôi biết ông là ai, và chuyện gì đã xảy ra – Holmes nói
- Tôi là Alexandre Holder, thuộc công ty ngân hàng Holder & Stevenson, ở đường Threadneedle.
Đó là tên của người hùn vốn trọng tuổi nhất trong ban điều hành của một công ty ngân hàng đứng thứ nhì ở thủ đô. Chúng tôi tò mò chờ ông ta kể lại câu chuyện.
- “Ngay khi viên thanh tra cảnh sát bảo tôi: Chỉ có Sherlock Holmes mới giúp được ông tôi liền đi đến đường Baker bằng xe điện ngầm và từ đó tôi chạy bộ đến đây, bởi vì với lớp tuyết dày như thế này, xe ngựa đi rất chậm… Hẳn các ông cũng biết rằng một trong những cách thức bỏ tiền ra có lợi nhất là cho vay. Trong những năm vừa qua, chúng tôi đã cho các gia đình quý tộc vay những số tiền rất lớn, thế chấp bằng những bức tranh, sách quý hoặc vàng bạc. Sáng hôm qua tại ngân hàng, một người thư ký đem đến cho tôi một tấm danh thiếp. Đọc cái tên ghi trên đó, tôi giật nẩy mình, bởi vì… đó là một trong những gia đình thế gia vọng tộc lớn nhất. Đó là một vinh dự lớn cho tôi, và khi ông khách được đi vào, tôi tìm cách khen một câu. Nhưng ông ta cắt ngang lời tôi :
- Ông Holder, tôi biết rằng ngân hàng của ông thường cho vay tiền.
- Ngân hàng chúng tôi vẫn thường cho vay, khi người vay có cái gì để bảo đảm.
- Tôi cần ngay tức khắc 50 ngàn đồng bảng. Dĩ nhiên, tôi vẫn có thể mượn của các bạn tôi một số tiền mười lần lớn hơn số tiền nhỏ mọn này, nhưng tôi thích xem việc này là một việc riêng mà tôi phải tự giải quyết lấy. Với địa vị của tôi, mang ơn người khác là một điều nên tránh.
- Tôi có thể hỏi ngài muốn giữ số tiền đó trong bao lâu không?
- Thứ hai tới, người ta sẽ trả cho tôi một số tiền lớn, và chắc chắn tôi sẽ hoàn lại ông cả vốn lẫn lãi. Nhưng điều quan trọng nhất đối với tôi là phải có ngay 50 ngàn đống bảng.
- Tôi sẽ lấy tiền túi của tôi ra cho ngài vay mà không đòi hỏi bảo đảm gì cả. Nhưng vị trí của tôi không cho phép tôi có được cái vinh dự đó. Mặt khác, vì lẽ tôi hoạt động cho công ty, nên tôi có bổn phận yêu cầu ngài có những bảo đảm cần thiết.
- Tôi thích như thế hơn – Ông ta đáp rồi đưa ra một chiếc hộp da màu đen, hình vuông – Ông có nghe nói đến chiếc vương miện nạm ngọc berin không?
- Đó là một trong những vật châu bảo quý giá nhất của đất nước.
- Đúng vậy!
Ông lấy chiếc hộp ra: chiếc vương miện đẹp lộng lẫy được đặt nằm trên một lớp nhung màu hồng.
- Nó có tất cả 39 viên ngọc berin thật lớn, và cái khung bằng vàng của nó thì thật là vô giá. Trị giá của chiếc vương miện này tính ra ít nhất cũng là 100 ngàn đồng bảng. Tôi sẵn sàng giao nó cho ông giữ làm vật bảo đảm.
Tôi cầm lấy chiếc hộp quý báu, nhìn chiếc vương miện rồi nhìn người thân chủ.
- Phải chăng ông nghi ngờ giá trị của nó? – Ông ta hỏi.
- Không, hoàn toàn không.
- Đúng hơn, tôi tự hỏi… Vì sao tôi dám giao cho ông giữ một vật quý giá như thế, phải không? Ông đừng lo ngại gì cả! Ông tưởng rằng tôi sẽ hành động như thế sao, nếu tôi không tuyệt đối chắc chắn có thể thu hồi nó lại trong bốn ngày nữa? Đây chỉ là một vấn đề thủ tục thôi. Theo ông, vật bảo đảm này có đủ không? – Nhà quý tộc hỏi.
- Quá đủ!
- Ông Holder, xin ông hãy hiểu rằng tôi tin cậy sự kín đáo của ông và nhất là sự cảnh giác của ông: chắc ông cũng hiểu rằng một vụ tai tiếng lớn sẽ xảy ra nếu có chuyện gì xảy đến cho chuyện này. Một vết xước nhỏ cũng nghiêm trọng gần bằng với sự mất mát của nó: ông hãy nghĩ rằng trên khắp thế giới không có những viên ngọc berin nào có thể sánh được với những viên ngọc này! Tuy nhiên, tôi vẫn giao chiếc vương miện cho ông giữ. Sáng thứ hai, tôi sẽ đích thân đến lấy nó lại.
Tôi gọi người thủ quỹ và ra lệnh cho anh ta giao ngay 50 ngàn đồng bảng. Tuy nhiên, khi còn lại một mình với chiếc hộp, tôi không khỏi lo sợ khi nghĩ đến cái trách nhiệm lớn lao đè nặng trên vai. Và tôi bắt đầu cảm thấy hối tiếc khi đã nhận lãnh bảo vật quốc gia này. Nhưng đã muộn rồi, không thể làm gì khác hơn, tôi bèn cất nó trong tủ sắt riêng và tiếp tục làm việc. Chiều đến, trước khi về nhà, tôi tự bảo không nên dại dột để lại trong văn phòng một vật quý báu như thế. Hàng năm tủ sắt của ngân hàng đã từng bị phá rồi! Và nếu chiếc tủ sắt của tôi bị phá…., nếu chiếc vương miện biến mất?…. Không! Không thể để chuyện đó xảy ra! Tôi quyết định mang nó về nhà. Và sau đó cất kỹ bảo vật trong chiếc bàn giấy của phòng rửa mặt ở tầng hai.
Bây giờ, thưa ông Holmes, tôi cần phải cho ông biết qua về những người ở trong nhà tôi. Tôi có hai người tớ trai, đều ngủ ở bên ngoài nhà, ba người tớ gái đã giúp việc cho tôi từ nhiều năm nay, và họ là những người rất ngay thật. Một người tớ gái khác, tên là Lucy, mới vào được vài tháng, nhưng cô ấy có một bản tính tốt. Đó là một cô gái khá xinh đẹp, lôi cuốn nhiều chàng trai si tình thỉnh thoãng đến lảng vảng chung quanh ngôi nhà của tôi. Đó là những gia nhân. Còn gia đình tôi thì không có bao nhiêu người. Tôi góa vợ, và chỉ có một đứa con trai duy nhất, tên là Arthur. Thằng bé này là cả một sự thất vọng của tôi. Thưa ông Holmes, khi vợ tôi qua đời, tôi dồn tất cả tình thương cho nó. Tôi không bao giờ từ chối nó một cái gì cả.
Dĩ nhiên, tôi có ý định chuẩn bị cho nó kế nghiệp tôi ở ngân hàng, nhưng nó không có khiếu và cũng không ưa thích kinh doanh. Tính tình của nó không được thuần. Đến tuổi thành niên, nó gia nhập câu lạc bộ quý tộc, và trở thành bạn thân của những nhà quý tộc giàu có, sang trọng, giết thì giờ bằng những trò ăn chơi xa xỉ. Cùng với họ, nó vung tiền vào những canh bạc và những cuộc đua ngựa. Nó thường xuyên xin thêm tiền tôi, ngoài số tiền trợ cấp hàng tháng, để thanh toán những món nợ.. Hơn một lần nó cố gắng đoạn tuyệt với cái câu lạc bộ nguy hiểm, nhưng lần nào cũng vậy, George Burnwell lại lôi cuốn nó trở về cái nhóm đó.

Teghe.com

Sự thật, tôi không ngạc nhiên khi thấy George Burnwell có ảnh hưởng rất lớn đối với Arthur. Ông ta lớn tuổi hơn Arthur: một con ngưới của giới thượng lưu, hào hoa phong nhã và thật là đẹp trai. Tuy nhiên, đôi lúc nhớ lại một vài lời khinh bạc và vô sỉ của George Burnwell, nhớ lại một vài ánh mắt tinh ma quỷ quái của ông ta, tôi bỗng cảm thấy nghi ngại: con người này khó có thể tin cậy được.
Thưa ông Holmes, buổi tối hôm đó, trong phòng khách, tôi kể lại cho Arthur và Mary nghe câu chuyện về cái vương niệm, nhưng không tiết lộ tên của người chủ món hàng. Sau khi pha café xong, Lucy đã rời khỏi phòng, tôi nhớ chắc như thế, nhưng tôi không nhớ rõ là cửa phòng có được đóng lại hay không. Mary và Arthur tỏ ra vô cùng thích thú và yêu cầu được xem vương niệm. Tôi từ chối.
- Ba cất nó ở đâu? – Arthur hỏi.
- Trong bàn giấy riêng của ba.
- Con hy vọng ngôi nhà này sẽ không bị trộm đến viếng trong đêm nay.
- Bàn giấy đã được khóa kỹ.
- Ăn thua gì! – Arthur nói. – Bất cứ chiếc chìa khóa cũ nào cũng có thể mở nó ra được. Khi còn bé, chính con đã mở nó ra với chìa khóa của chiếc tủ bỏ trong căn phòng chứa đồ đạc.
Arthur có tật hay nói đến bất cứ điều gì, và tôi thường không chú ý đến những điều nó nói. Tuy nhiên, buổi tối hôm đó, nó đi theo tôi vào tận trong phòng tôi với vẻ mặt rất nghiêm trọng :
- Thưa ba, ba có thể cho con hai trăm đồng bảng được không? – Arthur nói, đôi mắt nhìn xuống.
- Không. Ba đã quá rộng rãi đối với con về vấn đền tiền bạc rồi! – Tôi xẵng giọng đáp.
- Ba đã rất tử tế với con, nhưng con rất cần hai trăm đồng bảng đó, nếu không, con sẽ không bao giờ có thể chường mặt đến câu lạc bộ nữa!
- Đó là một điều rất tốt.
- Vâng, nhưng chắc ba không muốn con trai của ba trở thành một kẻ bị mất danh dự chứ! Con phải tìm cho ra tiền, nếu ba không cho con số tiền đó, con sẽ tìm cách khác.
- Con sẽ không có một xu nào hết. Đừng nài nỉ nữa vô ích! – Tôi giận dữ, trả lời.
Nó nghiêng mình, và lặng lẽ rời khỏi phòng.
Khi nó đi rồi, tôi mở chiếc bàn giấy ra để chắc chắn là cái kho tàng vẫn còn nằm trong đó, rồi tôi khóa lại. Xong, đi một vòng khắp chung quanh nhà để xem có điều gì bất thường không. Công việc này thường do Mary đảm nhiệm, nhưng buổi tối hôm đó, tôi đích thân làm lấy. Khi đi xuống cầu thang, tôi thấy Mary đang đứng ở cửa sổ trước; lúc tôi đến gần, nó đóng cửa sổ lại và gài thật cẩn thận. Nó có vẻ hơi bối rối hỏi tôi :
- Thưa ba, tối nay ba có cho phép Lucy đi ra ngoài không?
- Không!
- Cô ta vừa mới trở lại bằng cửa sau. Con dám chắc là cô ta đã đi gặp một anh chàng nào đó tại cửa nhỏ bên cạnh nhà. Thật là một hành động không đứng đắn tí nào? Con thấy có lẽ chúng ta phải chấm dứt cái trò đú đởn này.
- Sáng mai con hãy nói với cô ta. Con chắc chắn là tất cả cửa giả đều đã được đóng kỹ không?
- Dạ chắc.
- Vậy, chúc con ngủ ngon!
- Thưa ông Holmes, tôi cố gắng nói cho ông biết hết tất cả, không bỏ quên một chi tiết nhỏ nhặt nào có liên hệ đến vụ này. Nhưng nếu ông thấy có một điểm nào không được rõ, xin ông cứ hỏi lại, đừng ngại gì cả”.
- Bản tường thuật của ông khác rõ ràng đãy.
- “Tôi ngủ không say lắm. Đêm hôm đó do có một nỗi lo âu tiềm tàng trong tâm trí nên tôi càng khó ngủ hơn. Khoảng hai giờ sáng, một tiếng động trong nhà làm tôi giật mình: tiếng động đó im bặt khi tôi hoàn toàn tỉnh ngủ, nhưng tôi có cảm giác như thể một cánh cửa sổ ở đâu đó đã được đóng lại thật êm. Tôi cố lắng tai nghe. Thình lình, tôi ngồi nhổm dậy: tiếng chân đi rất nhẹ trong căn phòng kế bên. Tôi liền nhảy xuống giường và chạy đến mở cửa phòng rửa mặt ra.
- Arthur! – Tôi kêu lên – Ố! Thằng vô lại! Thằng ăn cắp! Sao mày dám đụng đến chiếc vương niệm đó?
Bên cạnh chiếc đèn chong đã được tôi vặn nhỏ lại hồi đầu hôm, thằng khốn nạn chỉ mặc áo sơ mi với quần dài, hai tay đang cầm chiếc vương niệm. Dường như nó đang cố gắng hết sức để vặn hay bẻ cong chiếc vương niệm lại. Nghe tiếng kêu của tôi, nó buông chiếc vương niệm rơi xuống sàn nhà, gương mặt tái mét. Tôi nhặt chiếc vương niệm lên thật nhanh và xem xét nó. Một góc bằng vàng, với ba viên ngọc berin gắn vào đó, đã bị sứt mất.
- Thằng bất hiếu! – Tôi giận dữ hét lên. – Mày đã phá hỏng nó rồi! Thế là tao bị ô nhục suốt đời. Mày ăn cắp ba viên ngọc rồi phải không?
- Ăn cắp? – Nó lặp lại.
- Phải, mày đã ăn cắp mất ba viên ngọc berin! – Tôi hét lớn, nắm vai nó, lắc mạnh.
- Nhưng có thiếu viên ngọc nào đâu!
- Thiếu ba viên! Mày vừa là một thằng nói láo, vừa là một thằng ăn cắp.
- Ba đã gọi con bằng những danh từ mà con không thể chấp nhận được, con không thể chịu đựng những lời nhục mạ của ba được nữa. Con sẽ không nói thêm một tiếng nào về vụ này. Con sẽ rời khỏi nhà của ba và sẽ tự lo lấy thân con.
- Mày sẽ rời khỏi nhà tao giữa hai người cảnh sát! – Tôi hét lớn giận dữ – Vụ này sẽ được đưa ra công lý, tao thề như thế.
- Con sẽ không nói gì cả! – Nó đáp với một vẻ quyết liệt mà tôi chưa bao giờ trông thấy nơi nó. – Ba đã muốn gọi cảnh sát đến thì hãy để cảnh sát làm việc.
Trong lúc đó, mọi người trong nhà đã thức dậy. Mary là người đầu tiên chạy vào, trông thấy chiếc vương niệm và nhìn khuôn mặt của Arthur, nó đoán biết câu chuyện, kêu lên một tiếng và ngã qụy xuống sàn nhà, bất tỉnh. Tôi cho chị bồi phòng đi gọi cảnh sát đến. Lát sau, một thanh tra và một cảnh sát viên đến. Arthur, nãy giờ vẫn khoanh tay đứng im, vẻ mặt bực tức, lên tiếng hỏi tôi có ý định tố cáo nó về tội trộm cắp hay không. Tôi trả lời với nó rằng vụ này không còn là một chuyện riêng tư nữa, và tôi muốn pháp luật được thi hành triệt để.
- Ít nhất, xin ba đừng cho bắt con ngay bây giờ! Vì quyền lợi của ba cũng như của con, xin ba hãy để cho con đi ra ngoài trong năm phút.
- Phải chăng mày muốn bỏ trốn hay mày muốn cất giấu mấy viên ngọc?
Ý thức được tất cả tình trạng khủng khiếp của tôi, tôi năn nỉ nó nên nhớ rằng vụ này có thể gây ra một tai tiếng ghê gớm, ảnh hưởng tai hại đến uy tính của quốc gia. Tất cả những nguy cơ đó hãy còn có thể tránh được, chỉ cần nó cho tôi biết ba viên ngọc bây giờ ở đâu.
- Con đủ khôn lớn để nhận thức được tất cả tầm quan trọng của vụ này và nhìn thẳng vào nó. Con đã bị bắt quả tang: không một lời thú nhận nào có thể làm giảm tội lỗi của con được. Nhưng con có thể được khoan hồng bằng cách nói cho ba biết những viên ngọc đó ở đâu. Ba sẽ tha thứ hết.
- Ba hãy để dành sự tha thứ cho những kẻ nào cần đến nó! – Arthur quay lưng lại với tôi và cười gằn.
Thấy không còn cách nào thuyết phục được nữa, tôi đành giao nó cho viên thanh tra cảnh sát. Liền đó, nó bị lục soát, cảnh sát cũng lục soát phòng riêng của nó và tất cả những góc, khe kẽ ở trong nhà. Nhưng vẫn không tìm thấy gì. Và nó vẫn không nói một tiếng nào. Sáng nay, nó đã bị tống giam, còn tôi, sau khi làm xong tất cả những thủ tục cần thiết, tôi liền chạy đến đây. Hiện tại, cảnh sát đã thú nhận bất lực. Thưa ông Holmes, nếu thấy cần phải tiêu xài những gì, xin ông hãy cứ tự nhiên: tôi đã treo một phần thưởng 1000 đồng bảng.. Chúa ơi! Chỉ trong một đêm, tôi đã mất hết danh dự và đùa con trai duy nhất! Ôi, làm sao bây giờ?”

Teghe.com

Ông ta đưa hai bàn tay lên ôm lấy mặt, lắc qua, lắc lại, miệng nói lầm bầm những lời vô nghĩa như một kẻ tâm thần.
Sherlock Holmes ngồi im lặng trong vài phút, đôi mày nhíu lại, mắt nhìn đăm đăm vào ngọn lửa trong lò sưởị
- Ông có thường tiếp khách không? – Holmes hỏi.
- Tôi không tiếp ai cả, ngoài người hùn vốn và gia đình của ông ta, hoặc thỉnh thoảng một người bạn của Arthur. Thời gian gần đây George Burnwell có đến nhà tôi nhiều lần. Ngoaì ra, không có ai khác.
- Ông có thường hay đến chỗ này chỗ kia chơi không?
- Arthur thì có. Mary và tôi ở nhà. Cả Mary và tôi đều không thích đi chơi.
- Đó là một điều lạ lùng đối với một thiếu nữ!
- Nó có một bản tính trầm lặng. Vả lại nó cũng không còn bé gì nữa: đã hai mươi bốn tuổi rồị
- Theo lời ông kể lại, vụ này cũng đã gây cho cô ấy một cơn xúc động ghê gớm, phải không?
- Phải.
- Cả cô ấy lẫn ông đều không còn một chút nghi ngờ gì nữa về sự có tội của con trai ông?
- Còn nghi ngờ gì nữa khi chính mắt tôi trông thấy chiếc vương niệm nằm trong hai bàn tay của nó?
- Đó chưa phải là một bằng chứng để buộc tội. Có phải phần còn lại của chiếc vương niệm bị hư hại không?
- Phải, bị cong vẹo.
- Vậy ông không nghĩ rằng con trai của ông đang tìm cách uốn nắn nó lại hay sao?
- Ông đang cố gắng làm những gì có thể làm được cho nó và cho tôi! Nhưng đó là một công việc quá khó khăn. Tại sao nó lại có mặt ở đó, để làm gì? Với chiếc vương niệm trong tay? Và nếu nó vô tội, tại sao nó không nói, mà cứ im lặng?
- Đúng! Và nếu cậu ấy có tội, tại sao cậu không bịa ra một điều nói láo thay vì im lặng? Trong vụ này còn có nhiều chi tiết kỳ lạ.. Về tiếng động đã đánh thức ông dậy, ý kiến của cảnh sát như thế nào?
- Cảnh sát nói tiếng động đó có thể do Arthur gây ra khi nó đóng cửa phòng của nó lại.
- Rất khó tin! Không một người nào sắp sửa làm một hành động bất lương lại đóng sầm cửa phòng của mình lại để đánh thức người khác dậy! Còn về ba viên ngọc?
- Họ tiếp tục lục lọi trong nhà với hy vọng sẽ tìm lại được chúng.
- Họ có nghĩ đến việc tìm kiếm ở bên ngoài ngôi nhà không?
- Có. Tất cả khu vườn đã được xem xét rất tỉ mỉ, không sót một chỗ nào.
- Thưa ông, vụ này phức tạp hơn là ông cảnh sát đã nghĩ lúc ban đầu. Xin ông hãy xét kỹ lại giả thiết của ông: Ông cho rằng con trai ông đã rời khỏi phòng của cậu ấy, để đi vào phòng rửa mặt của ông. Một hành động rất liều lĩnh, mở bàn giấy của ông ra, lấy chiếc vương niệm, dùng hết sức lực bẻ gãy một góc nhỏ của nó, rồi trở ra khỏi phòng, đi đến một chỗ nào đó để cất giấu ba viên ngọc.. và cất giấu một cách tài tình đến độ không ai có thể tìm ra được.. rồi cậu ấy lại mang 36 viên ngọc còn lại đi trở vào văn phòng.. nơi mà cậu ấy rất dễ dàng bị phát giác. Nào, tôi xin hỏi ông. Một giả thiết như thế có đứng vững không?
- Nhưng, như vậy thì theo ông, còn giả thiết nào khác nữa? – Ông chủ ngân hàng kêu lên với một cử chỉ tuyệt vọng. – Mà nếu những động cơ của nó là ngay thật, tại sao nó không nói cho tôi biết?
- Công việc đầu tiên của chúng ta là sẽ làm sáng tỏ điểm này. Vậy, nếu ông bằng lòng, chúng ta sẽ cùng đi đến Streatham, ở đó chúng ta sẽ xem xét thật kỹ một số chi tiết.
* * * * *
Holmes yêu cầu tôi cùng đi với anh và ông Holder. Tôi nhận lời ngay. Thú thật, cũng như tôi ông Holder, tôi thấy người thanh niên đó đã phạm tội rõ ràng. Nhưng tin tưởng tài nhận xét và suy luận ít khi sai lần của Holmes, tôi vẫn còn một vài hy vọng: ngay từ đầu, Holmes đã bác bỏ về giả thiết quá đơn giản về sự phạm tội của Arthur.
Fairbank là một ngôi nhà bằng đá trắng, hình dáng vuông vức, nằm hơi cách xa đường một chút. Một con đường vòng khá rộng để hai chiếc xe có thể chạy song song với nhau và một lối đi chạy dài đến hai chiếc cổng sắt chắn ngang lối vào. Ở bên phải có một rặng cây nhỏ đưa đến lối đi nằm giữa hai hàng rào cây xanh: lối đi này đưa đến cửa nhà bếp và là lối đi dành cho gia nhân. Ở bên trái có một lối đi khác hướng về chuồng ngựa, nó chạy quanh co bên ngoài khu vực ngôi nhà, và thỉnh thoảng những người lân cận cũng đi theo lối này.
Holmes dừng lại trước cửa lớn, chậm chạp đi khắp xung quanh nhà: anh đi qua hết mặt trước của ngôi nhà, đi xuống lối đi dành cho gia nhân và đi vòng quanh khu vườn rồi trở lên bằng lối đi đưa đến chuồng ngựa. Thấy anh không có gì vội vã cả, ông Holder và tôi bèn đi vào phòng ăn, ngồi chờ bên lò sưởi. Chúng tôi ngồi im lặng được một lúc thì một thiếu nữ xuất hiện. Nàng hơi cao hơn truing bình một chút, thân hình mảnh dẻ, tóc vàng và mắt đen huyền nổi bật trên làn da trắng muốt. Gương mặt nàng xanh xao, đôi môi nhợt nhạt và ánh mắt biểu lộ một sự van xin câm lặng, nhưng vô cùng tha thiết. Khi nàng tiến vào phòng với một dáng đi nhanh nhẹn và đều đặn, tôi nhận thấy nỗi đau buồn của nàng còn có phần sâu xa hơn về đau buồn của ông chủ ngân hàng. Không quan tâm đến sự hiện diện của tôi, nàng tiến thẳng về phiá người chủ lâu đài và đặt hai bàn tay lên gương mặt ông.
- Ba đã bảo người ta thả anh Arthur ra chưa?
- Không, con ạ.. Ung nhọt cần phải được cắt bỏ.
- Nhưng con tin chắc rằng anh ấy vô tội! Ba biết không, trực giác của một phụ nữ ít khi sai lầm. Ba sẽ hối hận khi đã tỏ ra quá khắc nghiệt.
- Nếu nó vô tội, tại sao nó lại làm thinh?
- Ai có thể biết được? Có lẽ anh ấy đã giận ba đã nghi ngờ anh ấy.
- Làm sao ba không nghi ngờ nó được. Chính mắt ba trong thấy nó cầm chiếc vương miện mà.
- Ồ, anh ấy chỉ xem thôi… ba hãy tin con, anh ấy không có tội! Ba hãy bỏ qua cái vụ này đi. Thật là một điều ghê gớm khi nghĩ rằng Arthur bị ở tù!
- Ba sẽ không bỏ qua vụ này trước khi tìm được mấy viên ngọc. Thay vì bỏ qua, ba đã mời từ Luân Đôn về một vị thám tử đại tài sẽ làm sáng tỏ tất cả, ba tin chắc như thế.
- Có phải là ông đây không? – Nàng hỏi, vừa nhìn vào mặt tôi.
- Không, bạn của ông ấy. Trong lúc này, thám tử đang đi vòng theo lối đi tới chuồng ngựa.
- Lối đi tới chuồng ngựa?.. – Nàng nhướn đôi mày đen lên. – Ông ấy có thể tìm được hy vọng gì ở đó vậy, và chắc là ông ấy đây rồi. Thưa ông, tôi hy vọng rằng ông sẽ chứng tỏ được sự vô tội của anh Arthur. Tôi tin chắc là anh ấy bị hàm oan.
- Tôi hoàn toàn đồng ý với cô, và cũng như cô, tôi hy vọng sẽ chứng tỏ được sự vô tội của anh ấy. – Holmes đáp, vừa quay trở lại tấm chùi chân để chùi sạch lớp tuyết bám vào đôi giày. – Chắc là tôi đang được hân hạnh nói chuyện với cô Mary phải không. Cô có thể cho phép tôi hỏi cô một vài câu không?
- Xin ông cứ hỏi! Tôi rất muốn điều bí mật khủng khiếp này được sáng tỏ..
- Về phần cô, cô không nghe thấy gì cả trong đêm vừa qua?
- Không, cho đến khi bác tôi bắt đầu kêu to lên. Lúc đó tôi mới chạy xuống.
- Khi đóng những cửa lớn và cửa sổ, cô có đóng kỹ tất cả những cửa sổ không?
- Có.
- Sáng nay, tất cả những cửa sổ đó vẫn còn được đóng kín chứ?
- Vâng.
- Một trong những chị bồi phòng có một tình nhân, phải không? Và tối hôm qua, cô có báo cho ông chủ biết rằng chị ấy đã ra ngoài để gặp anh ta?
- Phải. Lúc chị ấy pha café trong phòng khách. Có lẽ chị ấy đã nghe bác tôi nóí về chiếc vương niệm.
- Tôi hiểu. Cô suy ra rằng chị ấy có thể đã đi ra ngoài để báo cho tình nhân biết, và cả hai người đó đã sắp đặt kế hoạch để lấy trộm chiếc vương miện.
- Nhưng chúng ta còn đặt ra những giả thiết phiêu lưu đó để làm gì? – Ông chủ ngân hàng nóng nảy kêu lên. – Bởi vì tôi đã nói rằng chính mắt tôi trông thấy Arthur đang cầm chiếc vương niệm trong tay mà!
- Xin ông hãy kiên nhẫn một chút. Chúng ta còn phải trở lại với giả thiết này, với chị bồi phòng ấy. Cô Mary, cô đã trông thấy chị ấy trở vào bằng cửa nhà bếp, phải không?
- Cô có biết anh ta không?
- Có chứ! Anh ta tên là Francis.
- Anh ta đứng ở bên trái của nhà bếp, nghĩa là hơi xa một chút trong lối đi? – Holmes hỏi.
- Phải.
- Và anh ta có một cái chân gỗ?
Một thoáng lo sợ hiện lên trong đôi mắt của người thiếu nữ.
- Phải chăng ông là một vị thánh? – Nàng mỉm cười kêu lên. – Làm sao ông biết được điều đó?
Nhưng Holmes không đáp lại nụ cười của nàng. Anh nói tiếp.
- Tôi cần xem xét trên lầu. Và có thể là tôi sẽ quan sát lại khắp chung quanh nhà một lần nữa.. nhưng trước khi lên gác, có lẽ tôi nên xem xét kỹ những cửa sổ của tầng dưới..
Anh nhanh chóng đi từ cửa sổ này đến cửa sổ khác và dừng lại một lúc trước cửa sổ lớn ngó ra lối đi đưa đến chuồng ngựa. Anh mở nó và dùng chiếc kính lúp xem xét thật tỉ mỉ bờ cửa sổ.
- Tốt! Bây giờ chúng ta có thể đi lên gác. – Sau cùng anh nói.
Phòng rửa mặt của ông chủ ngân hàng là một căn phòng nhỏ đày đủ tiện nghi. Nó có một tấm thảm màu xám, một chiếc bàn giấy lớn và một tấm gương soi hình chữ nhật. Holmes tiến đến chiếc bàn giấy và nhìn chăm chú vào ổ khóa.
- Ông thường mở nó bằng chìa nào?
- Chiếc chìa mà con trai tôi đã chỉ: chìa khóa của chiếc tủ để trong phòng để đồ dạc không dùng đến nữa.
- Nó có ở đây không?
- Nó ở trên bàn.
Holmes lấy chiếc chìa khóa và mở bàn giấy ra :
- Chìa khóa này không gây một tiếng động nào cả. Do đó, kẻ gian mở bàn giấy ra mà vẫn không làm cho ông thức giấc. Chắc cái hộp này đựng chiếc vương niệm? Ông cho phép tôi xem nó một chút.
Anh mở chiếc hộp, lấy vương niệm ra đặt lên bàn. Một đầu của vương niệm bị cong và bị gãy: một góc chứa ba viên ngọc đã bị bẻ đi mất.
- Ông Holder, đây là cái góc đối xứng với cái góc đã bị mất. Tôi có thể yêu cầu ông thử bẻ gãy nó được không?
Ông chủ ngân hàng kinh hãi, lùi lại.
- Không! Tôi không thể làm được chuyện đó!
- Văy thì tôi sẽ thử..
Holmes lấy hết sức mạnh bẻ một cái, nhưng không kết quả.
- Tôi chắc nó chỉ hơi cong một chút xíu thôi. – Anh bình tĩnh nhận xét. – Nhưng dù cho những ngón tay của tôi khỏe đến mấy, tôi cũng không thể bẻ gãy nó được. Nhưng, ông hãy thí dụ là tôi bẻ gãy nó đi: nó sẽ phát ra một tiếng kêu khá lớn, gần như tiếng nổ của một phát súng lục vậy. Và nếu một tiếng động như vậy mà chỉ phát ra cách giường ông vài mét, có thể nào ông lại không nghe thấy gì cả?
- Tôi như người đang ở trong đêm tối.
- Có lẽ tất cả sáng tỏ nếu chúng ta tiếp tục. Cô Mary, cô nghĩ sao?
- Tôi cũng không biết nghĩ sao nữa.
- Con trai của ông không mang giày dép gì cả, khi ông trông thấy cậu ấy?
- Trên mình chỉ có một chiếc áo sơ-mi và chiếc quần tây dàị
- Cám ơn ông. Chúng ta được một sự may mắn lạ thường, vậy nên nếu chúng ta không làm sáng tỏ được vấn đề, thì đó là lỗi của chúng ta.
Holmes ra ngoài một mình, làm việc trong một tiếng đồng hồ, rồi trở vào nhà với hai bàn chân dính đày tuyết và một gương mặt lạnh lùng khó hiểu.
- Thưa ông, bây giờ, điều hay nhất mà tôi có thể làm giúp ông, là trở về nhà tôi.
- Nhưng còn mấy viên ngọc?
- Tôi chưa thể nói được.
Ông chủ ngân hàng vặn vẹo hai bàn tay vào nhau :
- Vậy là tôi sẽ không bao giờ trông thấy lại chúng! – Ông ta kêu lên.. – Còn con trai tôi?
- Tôi vẫn không thay đổi ý kiến về cậu ấy.
- Vậy, tôi van ông, xin ông giải thích, nó như thế nào?
- Nếu sáng mai, ông có thể đến nhà tôi, trong khoảng từ 9 đến 10 giờ, tôi sẽ giải thích cho ông thấy rõ tất cả. Có phải ông đã giao cho tôi toàn quyền chi tiêu, miễn sao thu hồi lại được ba viên ngọc?
- Tôi sẵn sàng chi cả gia tàị
- Tốt lắm. Bây giờ tôi đi lo việc đó. Xin chào ông.
Trong chuyến đi trở về, tôi tìm cách dò hỏi nhưng Holmes trả lời rất hờ hững. Chúng tôi về đến nhà trước ba giờ chiều. Holmes chạy thẳng vào phòng, vài phút sau anh trở ra, cải trang thành một anh bồi: cổ áo và đôi giày mòn gót.
- Như thế này là được rồi. – Anh nói, vừa ngắm nghía mình trong gương. – Trong vụ này, có thể là giả thiết của tôi đúng, nhưng cũng có thể là tôi sai lầm. Dầu sao, rồi ra tôi cũng sẽ biết rõ sực thật.

Teghe.com

Anh cắt một lát thịt bò nướng, kẹp nó vào giữa hai miếng bánh mì và ra đi.
Khi anh trở về, tôi vừa uống xong tách chè. Trông anh có vẻ vui tươi thấy rõ: anh cầm một chiếc giày cũ ở đầu sợi dây giày, đong đưa nó qua lại rồi ném nó vào một góc phòng, tôi rót cho anh một chén chè.
- Ở đâu vậy?
- Ồ, ở tận kia của vùng West End. Và tôi không biết giờ nào tôi sẽ về. Văy anh không cần chờ tôi!
- Có triển vọng không?
- Không tệ lắm! Tôi đã đi đến Streatham, nhưng không vào nhà. Vụ này có một vấn đề nhỏ rất lý thú. Thôi, tôi chỉ còn vừa đủ thì giờ để thay đồ.
Qua những lời nói có vẻ hơi mơ hồ của anh, tôi hiểu anh đã đạt được những kết quả rất khả quan. Chờ đến khuya vẫn chưa thấy anh về, tôi bèn đi ngủ.
Tôi không biết Holmes về lúc mấy giờ, nhưng sáng hôm nay, khi xuống phòng khách để ăn điểm tâm, tôi đã thấy anh ngồi đó tự bao giờ, tươi tỉnh và khỏe khoắn, tay này cầm một tờ báo, tay kia một tách café.
- Xin lỗi đã không đợi anh để cùng ăn, nhưng chúng ta có hẹn với thân chủ, và bây giờ đã hơn chín giờ rồi.
- Thật vậy, dường như tôi vừa mới nghe có tiếng chuông reo.
Quả đúng là nhà tài chính của tôi. Nhưng chỉ mới có một đêm mà ông tiều tụy hẳn! Ông tiến vào phòng với một vẻ mệt mỏi và đờ đẫn. Tôi đẩy một chiếc ghế bành đến cho ông và ông liền ngồi phịch xuống.
- Không biết tôi đã làm gì nên tội! Cách đây hai hôm, tôi còn là một người thịnh vượng và sung sướng. Nhưng hôm nay tôi là một người khốn khổ nhất trên đời. Họa vô đơn chí, con bé đã ra đi rồi.
- Mary bỏ đi rồi à?
- Phải, sáng nay. Phòng nó trống trơn, trên bàn có một lá thư. Ngày hôm qua, trong cơn đau buồn, tôi có trách nó rằng tất cả câu chuyện thê thảm này sẽ không xảy đến nếu trước kia nó bằng lòng kết hôn với Arthur. Trong thư, nó nhắc đến lời trách móc đó.
“Thưa bác rất thân yêu của con.
Con thấy rằng con là nguyên nhân gây ra tai họa cho bác, rằng nếu con đã hành động khác hơn thì tai họa đó đã không xảy đến. Với ý nghĩ này ám ảnh trong đầu, con sẽ không bao giờ có thể sung sướng được ở trong nhà bác nữa; vậy tốt hơn con nên vĩnh viễn từ biệt bác. Xin bác đừng lo lắng gì cả cho tương lai của con; con không thiếu thốn gì đâu. Nhất là xin bác đừng tìm kiếm con, mà mất thì giờ vô ích. Dù còn sống hay chết, mãi mãi con vẫn là cháu Mary thương yêu của bác”.
- Ông Holmes, Mary có tự tử không?
- Không! Cô ấy đã chọn giải pháp tốt nhất. Ông Holder, tai họa của ông sắp chấm dứt rồi.
- Ông có nghĩ rằng 1000 đồng bảng cho mỗi viên ngọc là một số tiền quá lón không?
- Tôi sẵn sàng trả 10.000 đồng!
- Không cần thiết như thế. Chỉ cần ba ngàn đồng. Cộng thêm một số tiền thưởng nhỏ nữa, phải không? Đây, bút đây. Ông chỉ cần viết một ngân phiếu bốn ngàn đồng bảng; thì mọi việc sẽ êm đẹp cả.
Ông chủ ngân hàng mừng quýnh, tay run run viết tờ ngân phiếu. Holmes đi đến bàn giấy của anh, lấy ra một miếng tam giác nhỏ bằng vàng có gắn ba viên ngọc berin và ném nó lên bàn.
- Nó đây rồi! Ông đã tìm ra nó! – Người chủ ngân hàng nói lắp bắp. – Tôi thoát nạn rồi! Thoát nạn rồi!
Ông siết chặt những viên ngọc sát ngực.
- Ông còn mắc nợ một điều khác nữa, ông Holder. – Holmes nói với một vẻ nghiêm khắc.
- Tôi còn mắc nợ? – Ông ta hỏi lại, vừa cầm cây bút lên. – Hãy nói cho tôi biết bao nhiêu, tôi vui lòng trả.
- Không, ông không mắc nợ tôi gì cả. Nhưng ông phải thiết tha xin lỗi con trai ông. Đó là một tâm hồn cao quý. Trong vụ này, cậu ấy đã hành động một cách dũng cảm và cao thượng.
- Arthur không ăn cắp sao?!
- Tôi đã nói với ông ngày hôm qua, và tôi nói lại với ông hôm nay: Không!
- Chắc chắn chứ? Vậy chúng ta hãy chạy đến nhà giam báo cho nó hay.
- Cậu ấy đã biết rồi! Sau khi tìm ra được sự thật, tôi có đến nhà giam nói chuyện với cậu ấy. Vì cậu ấy không chịu mở miệng, nên tôi đã nói cho cậu ấy biết hết mọi điều. Cậu ấy nhìn nhận tôi suy diễn đúng sự thật. Và cậu ấy giải thích thêm vài chi tiết hãy còn hơi lờ mờ. Cái tin về cô Mary sẽ khiến cậu ấy nói hết mọi sự việc cho ông biết.
- Tôi van ông, xin ông hãy nói hết cho tôi nghe.
- Vâng. Nhưng tôi buộc phải bắt đầu bằng sự việc đau lòng nhất cho ông: Thủ phạm là Mary và George Burnwell. Bây giờ họ đã trốn rồi.
- Con bé à? Không thể có chuyện đó!
- Khốn thay, đây không phải là chuyện có thể hay không có thể, mà đây là chuyện có thật! Cả ông lẫn con trai ông đều không hiểu rõ bản chất của George Burnwell. Đó là một trong những người nguy hiểm nhất ở nước Anh: một con bạc bị sạt nghiệp, một tên lưu manh bất trị, một kẻ không có lương tâm. Cô cháu gái của ông hoàn toàn không biết gì cả về hắn. Khi hắn ta bắt đầu tán tỉnh cô ấy (cũng như hắn đã tán tỉnh hàng trăm phụ nữ trước cô ấy), Mary đã hãnh diện, nghĩ rằng cô là người đầu tiên và cũng là người duy nhất làm cho trái tim hắn ta rung động. Chỉ có quỷ mới biết được những gì tên lưu manh đó nhỏ to với Mary; có điều chắc chắn là trong vòng tay của hắn, nàng đã trở thành một món đồ chơi: gần như đêm nào hai người cũng lén lút gặp nhau.
- Tôi không tin, không thể tin được! – Ông chủ ngân hàng hét to lên, gương mặt màu xám như trọ
- “Tốt. Vậy tôi sẽ kể cho ông nghe những gì đã xãy ra ở nhà ông đêm hôm đó. Khi ông đi vào phòng ông thì Mary lẻn ra khỏi phòng cô ấy và đến đứng bên chiếc cửa sổ hướng ra lối đi dẫn tới chuồng ngựa và nói chuyện với tình nhân đứng ở bên ngoài. Dãu chân của gã bất lương in rõ trên tuyết trong suốt thời gian hắn ta đứng gần bên cửa sổ. Mary đã nói với hắn về chiếc vương miện. Lòng tham của kẻ bẩn thỉu liền nổi dậy và y thuyết phục nàng đánh cắp bảo vật. Vừa nghe xong những lời dụ dỗ đó, Mary bỗng trông thấy ông đang đi xuống cầu thang, cô vội vã đống cửa sổ lại và kể cho ông nghe về chuyện chị bồi phòng.
Về phần con trai ông, sau khi xin tiền ông không được, cậu trở về phòng mình nằm trằn trọc mãi, tâm trí lo âu vì những món nợ… Lúc nửa đêm, cậu nghe có tiếng bước chân đi nhẹ qua cửa phòng mình. Cậu liền ngồi dậy, nhìn ra ngoài hành lang và kinh ngạc thấy Mary đi vào trong phòng rửa mặt của ông. Sinh nghi, cậu liền mặc vội vào người một chiếc sơ mi và chiếc quần dài rồi đứng núp trong bóng tối. Một lát sau, Mary xuất hiện dưới ánh sáng của chiếc đèn đặt ở dãy hành lang, và cậu ấy thấy rõ nàng cầm chiếc vương miện đi xuống cầu thang. Kinh hãi, cậu liền chạy đến ẩn mình sau tấm màn, gần cửa phòng ông. Tại đó, cậu thấy cô gái nhẹ mở cửa sổ lớn, trao vương niệm cho một kẻ nào ở bên ngoài, rồi nhanh chóng đóng cửa sổ lại rồi trở về phòng mình.
Cho tới khi nào Mary vẫn còn đứng đó, Arthur không thể làm gì được mà không gây tai tiếng cho người mà cậu thương yêu.
Nhưng khi nàng đi rồi, cậu liền chạy xuống cầu thang với đôi chân trần. Cău mở chiếc cửa sổ lớn, nhảy ra ngoài tuyết và lao mình trên lối đi dẫn đến chuồng ngựa. Phía trước cậu hiện ra lờ mờ bóng một người đàn ông đang chạy: George Burnwell cố gắng chạy trốn, nhưng Arthur đã tiến sát đến hắn ta. Hai người đánh nhau: con ông nắm giữ được một đầu của vương niệm và gã Sở Khanh nắm giữ đầu kia. Con trai ông đã nện cho tên lưu manh một vết khá nặng ở phía trên mắt. Rồi thình lình một tiếng rắc khô khan vang lên. Con trai ông nhận thấy mình đã giật lại đượ chiếc vương niệm, liền chạy trở về nhà, đóng cửa lại, leo lên phòng rữa mặt của ông. Chính lúc ấy cậu nhận thấy chiếc vương niệm đã bị bẽ cong và cố gắng uốn cho nó thẳng lại thì ông xuất hiện”.
- Có thể nào như thế chăng? – Ông chủ ngân hàng thì thầm.
- Và lúc đó, ông đã làm cho cậu giận dữ với những lời mắng nhiếc thậm tệ… Nhưng cậu đã chọn giải pháp cao thượng nhất: im lặng để giữ bí mật cho nàng.
- Thế là bây giờ tôi mới hiểu tại sao con nhỏ đã kêu lên một tiếng và bất tỉnh khi nó trông thấy chiếc vương niệm! – Ông Holder đau đớn nói. – Chúa ơi, tôi thật là u mê. Và con tôi đã xin tôi để nó đi ra ngoài trong 5 phút! Thằng bé muốn trở lại chỗ nó đã đánh nhau với tên ác ôn để tìm miếng vương niệm bị gãy… Ôi, tôi rất có lỗi với con tôi.
- “Khi đến nhà ông, tôi liền đi một vòng khắp chung quanh, hy vọng tìm được những dấu chân trong tuyết. Tôi biết rằng đêm hôm trước đó tuyết không rơi, và không khí lạnh giá giữ được nguyên vẹn những dấu vết. Tôi men theo lối đi dành cho gia nhân, nhưng ở đây đã có quá nhiều dấu chân dẫm lên nhau và tôi không thể phân biệt được gì nữa. Tuy nhiên, tôi cũng nhận ra rằng cách cửa nhà bếp không xa, một người đàn bà đã đúng lại và nói chuyện với một người đàn ông: một dấu tròn ở một bên chứng tỏ người đàn ông này có một cái chân gỗ.. Sau đó, tôi đi khắp khu vườn, nhưng tôi chỉ tìm thấy ở đó những dấu chân loạn xạ khắp nơi: tôi cho đó là những dấu chân của các cảnh sát. Trái lại, khi đi theo lối đi dẫn đến chuồng ngựa, tôi đã khám phá được cả một câu chuyện rất dài và phức tạp: chính những dấu chân còn in rõ mồm một trên tuyết đã kể cho tôi biết.
Có hai loại dấu chân song song với nhau: dấu chân của người mang giày và dấu chân của người đi chân không. Những dấu chân trần này chỉ có thể là của con trai ông. Lần theo những dấu chân đó về phía ngôi nhà, tôi đi đến chiếc cửa sổ lớn: ở đó tôi thấy dấu chân của người mang giày in rất sâu xuống lớp tuyết, chứng tỏ người đó đã đứng đây một lúc khá lâu, có lẽ là để chờ đợi. Rồi, vẫn lần theo những dấu chân, tôi quay trở lại đầu kia của lối đi. Cách chừng 100 mét, tôi nhận ra đuợc chỗ hai người đã dừng lại đối diện với nhau: lớp tuyết bị chà đạp nát bấy, ở đây chứng tỏ đã có một cuộc vật lộn dữ dội xảy ra. Sau cùng, tôi thấy có vài giọt máu: vậy là tôi đã không lầm. Người mang giày đã tháo chạy xuống phía dưới lối đi: môt vết máu nhỏ ở đây chứng tỏ là hắn đã bị thương. Hắn chạy ra đến con đường lớn, nhưng đến đây thì mất dấu của hắn, bởi vì lề đường và lòng đường đã được quét sạch.
Tuy nhiên, khi trở lại căn nhà, tôi dùng kính lúp xem xét thật kỹ bờ và khung của chiếc cửa sổ lớn. Tôi liền nhận ra ngay có một người đã nhảy qua đó để trở vào nhà. Tôi thấy rõ dấu của một bàn chân còn ướt trên bờ cửa sổ. Lúc bấy giờ, với những chi tiết được thu nhận và phân tích như thế, tôi đã có thể dựng lên một giả thuyết:
Có một người đàn ông đã đứng chờ ở bên ngoài chiếc cửa sổ lớn, một kẻ nào đó ở trong nhà đã đem chiếc vương niệm xuống trao cho hắn, con trai ông đã phát hiện được việc này. Cậu đã đuổi theo tên trộm, đã đánh nhau với nó, mỗi người cố gắng giằng chiếc vương niệm về phía của mình, và sức lực của hai người cộng lại đã làm cho chiếc vương niệm bị gãy mất một góc. Con trai ông đã lấy lại được chiếc vương niệm nhưng đã bỏ lại viên ngọc trong tay gã ăn trộm. Cho tới đó, mọi sự đều rõ ràng, hợp lý. Vấn đề đặt ra bây giờ là tìm xem tên trộm đó là ai và kẻ nào ở trong nhà đã đem chiếc vương miện xuống cho hắn.
Trong vụ này, chắc chắn ông không phải là người đã đem chiếc vương niệm xuống cho tên trộm. Vậy chỉ còn cô cháu gái của ông và những chị bồi phòng. Nhưng nếu thủ phạm là chị bồi phòng thì không có lý do gì Arthur lại im lặng. Vậy thì chỉ còn có Mary, và tôi biết rằng Arthur rất thương yêu cô ta, điều này đủ để giải thích tại sao cậu chịu câm như hến.. Tôi nhớ lại rằng ông đã bắt gặp Mari đứng ở bên chiếc cửa sổ đó, và cô ta đã ngất xỉu khi trông thấy chiếc vương niệm mà cô tưởng rằng đang ở trong tay kẻ đồng lõa của cô: thế là giả thuyết của tôi đã trở thành sự thật.
Nhưng ai có thể là kẻ đồng lõa của cô ta? Dĩ nhiên đó phải là một gã tình nhân. Bởi vì không ai đủ sức làm cho cô ấy quên được ông! Tôi biết rằng ông rất ít khi đi ra ngoài chơi, và con số những người bạn thân của gia đình ông cũng rất ít. Nhưng trong số đó có George Burnwell, một người đàn ông bị tai tiếng rất nhiều đối với giới phụ nữ. Có lẽ chính hắn ta là người đồng lõa của Mary và chính hắn đang giữ những viên ngọc bị mất. Dầu Arthur có biết rõ hắn là tên trộm, hắn ta vẫn có thể được an toàn, bởi Arthur sẽ không dám tiết lộ ra một điều sẽ gây tai tiếng cho gia đình cậu.
Lúc bấy giờ tôi cải trang thành một người bồi, đi đến nhà gã quý tộc và tìm cách bắt chuyện với anh hầu của hắn. Anh này cho tôi biết là đêm vừa qua ông chủ của anh ta đã vô ý tự gây ra một vết thương ở mặt. Và sau cùng, với 6 xu, tôi mua được một đôi giày cũ của chủ hắn ta. Tôi liền chạy thẳng một mạch đến Streatham để so xem những dấu chân ở đó có đúng với kích thước và hình dạng của bàn chân hắn ta không: nó giống hệt”.
- Tối hôm qua – Holder nói – Tôi có trông thấy trên lối đi đưa đến chuồng ngựa một gã bụi đời ăn mặt rách rưới.
- Chính tôi đó. Sau khi đã biết chắc tên trộm đó chính là George Burnwell, tôi trở về nhà thay quần áo. Đến đây vai trò của tôi trở thành khó khăn. Bởi vì tôi hiểu rằng không nên làm rùm beng vụ này, cốt để tránh cho ông khỏi bị tai tiếng; tôi cũng biết rằng George Bvurnwell là một tên táng tận lương tâm, chắc chắn hắn sẽ khai thác cái thế tiến thoái lưỡng nan của ông. Lúc đầu hắn chối leo lẻo. Nhưng khi tôi kể rõ từng chi tiết sự việc xảy ra đêm hôm đó, hắn liền trở mặt xấc xược và chụp lấy một cái chùy treo trên vách tường. Tôi lập tức dí súng vào thái dương hắn. Tôi đề nghị với hắn cho tôi chuộc lại ba viên ngọc với giá 3000 đồng bảng. Hắn chặc lưỡi: Thật là xui! Tôi chỉ bán có 600 đồng mà thôi!. Tôi bèn bắt buộc hắn phải cho tôi địa chỉ người mua, đổi lại tôi hứa sẽ không lôi hắn ra tòa. Tôi chạy thẳng một mạch đến nhà người mua, và sau một hồi trả giá, tôi chuộc lại được ba viên ngọc với giá 1000 đồng bảng mỗi viên. Xong, tôi liền đi gặp con trai ông để cho cậu ấy biết rằng tất cả đã được giải quyết tốt đẹp. Lúc bấy giờ đã hai giờ sáng, tôi chỉ còn nghĩ đến có một việc: đi ngủ. Sau một ngày làm việc cực nhọc như thế, đây là một sự nghỉ ngơi rất.. xứng đáng đãy chứ!
- Và đó là một ngày đã cứu nước Anh thoát khỏi một vụ tai tiếng xấu xa! – Ông chủ ngân hàng kết luận, vừa đứng lên. – Thưa ông, tôi không thể tìm ra được những lời nào để bày tỏ hết lòng biết ơn của tôi đối với ông, nhưng xin ông tin chắc rằng mãi mãi, tôi không bao giờ quên ơn ông. Bây giờ tôi chạy đến gặp con trai tôi để xin nó tha thứ cho tôi. Về phần con bé Mary đáng thương đó, hành động dại dột của nó đã làm cho tôi tan nát cả cõi lòng. Với khả năng xét đoán tài tình của ông, ông có thể cho tôi biết bây giờ nó ở đâu không?
- Cô ấy đang ở nơi mà George Burnwell đang ở; chẳng bao lâu, hắn ta sẽ nhận một sự trừng phạt còn lớn hơn cả tội lỗi của hắn ta nữa!




Với các mối quan hệ không tên. Tôi có 3 nguyên tắc: 1- Không lưu số ĐT. 2- Không gặp ai quá 5 lần. 3- Đôi khi nguyên tắc được phá bỏ.

"Nhớ ngốc" - tôi vẫn thường nhận được những tin nhắn như vậy từ 1 số ĐT quen thuộc không nằm trong danh bạ. Tin nhắn của anh. Tin nhắn đơn giản, không màu sắc ... nhưng tôi có thể dịch ra đầy đủ ý nghĩa là : Đến với anh đi - Anh muốn ngủ cùng em - Anh đang cô đơn!
Chúng tôi vẫn thường ngủ với nhau. Đơn giản là nằm trên giường, ôm nhau và ngủ _ không tình dục. Bình yên!

Tôi và anh quen nhau trong 1 pub nhỏ. Thủ tục quen nhau cũng rất đơn giản. Sau vài ánh mắt, vài nụ cười, 1 cái chạm cốc... là đủ để lôi nhau ra xe, ghì lấy nhau và hôn đến không thở được. Tôi nhớ lúc đưa tôi về, khi tôi chuẩn bị ra khỏi xe, anh nói rất nhẹ:
- Anh biết em
+ ...
- Sợ không ?
Khi ấy tôi chỉ cười ngất, bảo:
+ Nếu anh biết em là ai thì anh có nghĩ là em đang sợ không ?


Anh 30 tuổi, sống độc thân ... nhưng căn hộ luôn sạch sẽ, có hoa tươi và tủ lạnh luôn đầy đủ thức ăn. Mọi thứ được vun vén từ bàn tay của những người con gái nào đấy. Tôi không quan tâm.

Tôi thick nằm trên giường anh và ngắm nhìn thành quả của mình ... là cánh tủ dán chi chít stick với những câu ngớ ngẩn viết cho anh. Lí do nào để những stick đấy tồn tại khi trong nhà luôn có những người con gái khác? Tôi không quan tâm. Có thể những người con gái ấy cũng như tôi - không quan tâm đến nhau ... mỗi người đều tự hài lòng với 1 lãnh địa riêng trong anh ?!!


Trong mớ quan hệ không tên bùng nhùng của tôi. Tôi thường không gặp gỡ ai quá số ngón tay trên 1 bàn tay. Nhưng với anh thì tôi đã không thể đếm được. Tôi thấy mình là 1 dòng chảy phức tạp, không chu kì, không ai có thể kiểm soát. Có nhiều người nói thích tôi nhưng cũng đồng thời thích nhận xét, phân tích, đánh giá tính cách, cách sống của tôi này nọ. Tôi đâu phải là 1 bệnh nhân để họ nghiên cứu ? Tôi không thích những kẻ đấy. Còn anh, anh khác ... anh nhảy xuống, và chảy cùng tôi.


Anh không bao giờ từ chối bất kì 1 yêu cầu nào của tôi - dù là dớ dẩn đến ngần nào. Anh có thể chịu cởi giày, cầm tay tôi và đi chân đất lang thang trong Parkson ... đi khắp các quầy nước hoa, xem tôi tíu tít thử, mua tặng tôi mùi tôi thích. Và nếu có gặp người quen, anh cũng vẫn cầm chặt tay tôi, kéo ra giới thiệu...


Anh luôn gọi tôi là con quỷ lắm trò - còn tôi gọi anh là đồ ác ma không có tuổi ... vì anh bao giờ cũng hùa theo tôi, dù là những trò ngớ ngẩn nhất. Có tối tôi xếp đũa thành ô trên sàn... rồi lấy kẹo ra bắt anh chơi ô ăn quan. Những lúc thua mặt anh méo xẹo, làm tôi càng không nhịn được cười ... Sau khi cười đùa chán chê, 2 đứa lại nằm gối tay nhau trên sàn, nhìn ra ngoài ban công ... cứ im lặng nhìn cái khoảng không đen kịt đầy sương mù và khói bụi đấy - im lặng ...


Im lặng ... cũng là 1 trò 2 đứa hay chơi. Hà Nội những ngày mưa bão, anh lái xe đưa tôi ra hồ. Anh bảo thích nhìn mưa đập xuống mặt hồ ... rồi im lặng cầm lấy tay tôi ... tôi thì sợ, sợ khi nhìn những hạt mưa vỡ vụn trên mặt hồ, trong màu vàng loang lổ yếu ớt của đèn đường... tôi cảm thấy đau. Trong những lúc đấy, tôi lại thấy mình giống như những kẻ mà tôi ghét - là những kẻ thích mổ xẻ, phân tích tâm lí của người khác - bệnh nhân ở đây là anh !


Đôi khi tôi thấy chúng tôi như 1 gia đình nhỏ. Là anh - ông chồng khó tính, thích cấu véo hình xăm trên tay tôi ... Là tôi - bà vợ nghịch ngợm, thích nằm đè lên anh và vẽ lên người những thứ ngớ ngẩn , giả làm hình xăm để cấu véo trả thù. Là anh - ông chồng trụ cột, nằm dài trên giường sau 1 ngày làm việc vất vả ... Là tôi - bà vợ đảm đang, nhẹ nhàng massage, đấm lưng cho chồng với tất cả sự yêu thương. Là 2 vợ chồng vòng tay ôm nhau ngoài ban công, ngắm nhìn những ngọn đèn gia đình xa xa... và hạnh phúc khi nghĩ, ở nơi xa xa kia ... cũng đang có những đôi vợ chồng đứng nhìn ngọn đèn của chúng tôi.


Chúng tôi không đặt tên cho mối quan hệ. Vì từ yêu nặng nề và gò bó lắm. Người ta thường đặt tên cho mối quan hệ khi muốn quản thúc và ràng buộc nhau. Chúng tôi thì đều thích tự do. Hơn nữa, khi cố gắng đặt tên cho các mối quan hệ không tên, thì sẽ đồng thời phải chịu rủi ro là mất trắng - 2 đứa tôi đều là những kẻ sợ rủi ro. Anh và tôi là những kẻ hay bỡn cợt người khác, lại quá hiểu nhau... Nên có thể vì thế mà chúng tôi luôn dè chừng nhau - Vì sợ sẽ bị kẻ kia đùa cợt ?... Tôi và anh vẫn duy trì các mối quan hệ khác. Tôi biết những hôm tôi không đến, anh sẽ có những người con gái khác. Và những tối đấy, anh biết tôi có thể sẽ ở trong vòng tay của những kẻ khác. Trong tình yêu hay cặp kè, đều có những luật riêng. Tôi cả anh đều là những kẻ quá rành luật - Chúng tôi tôn trọng sự riêng tư của nhau.


Có 1 tối, anh nhắn tin: Nhớ Ngốc
Reply: Em đang đi với bạn
Khi về, mở yahoo thấy 1 hàng dài những mess off của anh, chỉ vẻn vẹn 3 từ: Em về chưa?
Tôi: Spam em à ?
Anh: Gọi để hy vọng em sẽ về
Anh: và không qua đêm với thằng nào khác
Tôi: Anh biết thừa em chỉ qua đêm ở nhà
Tôi: Còn nếu thích
Tôi: Em sẽ nháp trước ở đâu đấy trước khi về
Anh: :))
Anh has sign out...


1 tuần liền anh không liên lạc. Tôi như phát điên khi không nhận được những tin nhắn của anh. Tôi bắt đầu hoang mang khi nhận ra, điều duy nhất làm tôi bình yên là được ở bên anh. Nhưng yêu 1 người đàn ông trăng hoa, điều đấy là không thể, không thể được đâu...

Với đàn ông, tôi có 3 nguyên tắc :
1 - Không yêu đàn ông trăng hoa
2 - Không yêu người có cá tính giống tôi
3 - Đôi khi biết phạm vào quy tắc nhưng vẫn tiến tới.


Tôi tặng anh quyển Nơi cuối cầu vồng. Trang thứ 297, ngày sinh của anh ... tôi kẹp 1 stick với vẻn vẹn 1 câu : Yêu em - Anh dám không?... 1 tuần sau, anh đưa trả tôi sách ... Về nhà, lật trang 297, tôi thấy mẩu stick vẫn còn nguyên. Và cũng không tìm thấy bất cứ stick nào khác. Cả đêm đấy, nằm khóc.


Rồi 2 đứa mất bẵng liên lạc.
Tôi nghĩ, tôi đã tự làm mất anh.
Gần 2 tháng sau, anh nhắn tin bảo sẽ đi xa.
Tôi không nhắn lại.
Đấy là tin nhắn cuối cùng tôi nhận được từ anh.
... Ngày anh đi. Hà Nội như tắt nắng.
3 ngày sau, nick anh sáng... status của anh chỉ vẹn vẻn 2 từ: Trang 23
Tôi mở trang 23, lặng người... Nước mắt ngốc nghếch cứ chảy dài
Từ trên xuống dưới là những vòng chữ trái tim anh khoanh ...
Ghép lại thành dòng chữ: Dám chứ. Anh yêu em!



Chúa đã cho Em bao nhiêu cơ hội ?
Em đã tự đánh mất bao nhiêu cơ hội ?
Có bao nhiêu người đã đến? Bao nhiêu người đã ra đi ?
Bao nhiêu người sẽ đến nữa ? Và sẽ còn bao nhiêu người lại ra đi ?


1/4 cuộc đời, đã có bao nhiêu người đàn ông đi ngang qua Em ... 1/4 cuộc đời, Em đã có bao nhiêu kỉ niệm lãng mạn, điên rồ, hoang đường ... Anh chỉ là 1 trong mớ bùng nhùng những mối quan hệ không tên của Em. Anh giờ đã là kỉ niệm!


[ Là tên anh đấy, Ngốc ạ! ]



HAHAHA

AI? Ở ĐÂU?