Nhỏ bạn thân càu nhàu: “Mày sao giống nữ tu dòng kín, cứ ở đó mà ôm ấp mối tình cũ kỹ mục nát, người ta đã quên mày từ lâu rồi nhỏ ngốc ơi”. Cô cười hiền từ, nụ cười nhàu nhĩ lẫn lộn những vết đắng. Đôi khi cô tự hỏi lòng, tại sao mình không thể yêu lần nữa, trái tim vẫn giật thót khi thoáng thấy dáng ai giống người xưa.
Rồi cô biết anh, vào một ngày hè oi nồng. Vì cả nể nhỏ bạn thân, cô gật đầu cho qua chuyện. Nhỏ em gái lén lút gom hết những bộ đồ màu tối trong tủ cô đem giấu. Nó tha về cái áo hở cổ và tay, ngực trái đính hạt lấp lánh, màu tím thời trang đang lên ngôi, kèm theo câu nói: “Đừng làm người ta sợ vì sự tang tóc của bà!”. Anh thấp đậm, mái tóc đen quăn từng lọn khá đặc biệt, đôi mắt sáng lấp lánh sau cặp kính cận. Cô thấy anh thật gần gũi. Cô mừng vì đã không mặc cái áo màu đen như dự định. Anh đưa cô về, từ xa đã thấy mẹ ngồi ngoài sân hóng gió. Đêm đó nhật ký của cô có thêm dòng mới: “Mình sẽ thử yêu lần nữa, vì bản thân và những người thương yêu!”.
Trái với sự ngang tàng và bướng bỉnh của cô, anh rất hiền, chỉn chu và mẫu mực, đôi khi cô thấy hơi tẻ nhạt. Nhưng ở anh toát lên sự ấm áp và an toàn, thành thật đến hơi khờ khạo. Cô thấy thương và quyến luyến. Mắt cô đã long lanh những giọt vui và gương mặt đã ửng hồng. Mẹ cô thở phào nhẹ nhõm. Nhưng cô ngạc nhiên thấy vòng tay, những nụ hôn của anh không làm cô run rẩy, bồi hồi. Đôi khi anh thầm thì: “Hình như em không có cảm giác với anh?”.
Người bạn cũ ở nước ngoài về mời họp mặt. Câu chuyện dở dang thì người ấy xuất hiện. Người ấy gọi tên cô, vẫn êm ái và ngọt dịu như thuở nào. Cô bối rối làm đổ ly cà phê, trái tim đập hỗn loạn và câu chữ lắp bắp. Vẫn dáng người cao gầy và đôi mắt xa xôi, vẫn những ngón tay dài xương xương khẽ gõ nhịp trên mặt bàn. Không thể tìm được dấu hiệu nào của niềm hạnh phúc trên gương mặt ngày xưa đó. Cô cố nén tiếng thở dài.
Đêm ấy cô mất ngủ, nước mắt ướt đẫm gối. Tại sao lại thế? Đã 5 năm rồi còn gì. Cô hoảng hốt, lo lắng, dằn vặt với bao ý nghĩ. Cô sợ ngày lại sáng và cô không biết đối diện với anh thế nào. Cô run sợ khi nhận ra rằng: cô không yêu anh, chưa hề yêu anh!
Ừ thì anh hiền, ừ thì anh thật thà, nhưng anh không khờ và càng không ngốc. Dù không biết rõ chuyện gì đã xảy ra nhưng anh đủ nhạy cảm để nhận thấy những thay đổi ở cô. Sau buổi cà phê tối ấy, sau khi anh vẫn đưa cô về như thường lệ, vẫn mua cho mẹ cô cái bánh bao để ăn khuya và vẫn hôn lên trán cô để chúc ngủ ngon, anh quyết định đi Singapore. Vì công việc cần phải thế, anh từ tốn giải thích với bạn bè, chỉ riêng cô hiểu anh đã chọn con đường không có cô. Cô biết ơn lòng tốt của anh, nhưng cô nghe nhói trong tim.
Thêm một vết thương. Lại đi về một mình, làm quen với những ngày vắng anh. Cô thấy mình ngơ ngác đến tội nghiệp. Cô không nhớ anh quay quắt, không mất nhiều thì giờ để tơ tưởng về anh. Nhưng kỳ lạ thay, khi anh ra đi, cô thấy lòng đột nhiên chết lặng, tình yêu cũ hình như cũng theo anh mà tắt.
Sinh nhật tuổi ba mươi, cô thức giấc chúc mừng ngày sinh của mình bằng những giọt nước mắt. Giấc mơ đêm qua trong trẻo tiếng cười trẻ thơ, những đứa bé xinh xắn đáng yêu với mái tóc quăn từng lọn đặc biệt. Chẳng hiểu vì sao lại có anh nắm tay những đứa bé đến bên cô. Cô nhớ anh, nỗi nhớ điên cuồng, ào ạt làm tim cô co thắt từng cơn. Cô lập cập bật máy tính. Mail cô gửi anh ngắn gọn: “không biết em có yêu anh không nhưng em biết mình cần anh. Cần cho suốt cuộc đời và em khao khát có những đứa con với anh!”. Nhấn send, cô nhắm mắt không dám nhìn, cô run rẩy bên bàn phím với những khóc cười không thể tự chủ.
Cả ngày bận rộn với những câu chúc mừng, những cuộc gặp gỡ nhưng cô như đang trên mây, không nhớ nổi mình đã gặp ai, nói gì. Lòng cô hồi hộp bồn chồn, lẽ nào lại có phép màu? Cô nhìn kim đồng hồ mà thầm mong nó đừng quay nữa, cô biết mình đang chờ đợi. Chín giờ tối, cô tuyệt vọng nhìn đồng hồ, mặc bộ váy trắng, trang điểm kỹ càng và ngồi cô độc trong bóng tối.
Có tiếng gọi của mẹ, nhẹ nhưng vội vã. Cô tông cửa phòng chạy xuống.
Cô sững người, mẹ cô ngồi ở salon, bên cạnh là anh đang ân cần hỏi han. Cô không tin vào mắt mình. Đúng là anh, anh đang ở đây, quen thuộc và tự nhiên, gần gũi và ấm áp. Như chưa hề có khoảng cách mấy ngàn kilômet, như chưa hề có những ngày xa xôi.
Còn chưa kịp định thần cô đã nhận ra anh đang ở bên, âu yếm nắm tay cô thì thầm: “Anh đọc được email của em trên taxi từ sân bay về nhà, em khóc sao?”. Cô không hiểu gì cả, nhưng cô biết một điều: phép màu đã xảy ra!
0 nhận xét: