Có rất nhiều thời điểm ta phải refesh lại bản thân và cuộc sống. Khi mệt mỏi chán chường thì điều đó lại càng cần thiết hơn. Chìm đắm mãi trong ảo tưởng cuộc sống sẽ là vô nghĩa. Ta sinh ra là để sống cơ mà, vậy thì phải sống cho thật tốt.
Vậy có nên nuông chiều bản thân không? Nuông chiều thông thường sẽ làm hư người được chiều. Mai vẫn thường nói: “Bạn thấy Lan rất hay nuông chiều bản thân”. Ừ, nhưng là bản thân mình mà, nuông chiều có xấu không? Không xấu tẹo nào! Bướng thật. Để rồi có những buổi sáng thức dậy chỉ còn 45 phút để chuẩn bị đi làm, nhưng vẫn cố nhắm mắt nằm dài thêm 15 phút cho “cửa sổ tâm hồn” làm quen với ánh sáng ngày mới. Và sau đó chỉ còn 30 phút cho mọi thứ: đánh răng, thay đồ và nhoáng nhoàng tắt đèn, khoá cửa. May mắn thì sẽ đủ thời giờ để tạt qua hàng xôi nói vội: “Chị ơi cho em gói xôi, em đang vội chị nhanh hộ em với”.
Sáng cuối tuần thì chiều bản thân là chuyện đương nhiên rồi. Nằm dài trên giường, với tay bật radio nghe Quick and Snow show, nhâm nhi những bản nhạc và những tâm sự nhẹ nhàng của các bạn để tìm kiếm đâu đó có chút gì đó giống mình. Thư thái, nhẹ nhàng, thấy trong cuộc sống này mọi người vẫn có những phút giây trải lòng mình như thế sau những âm thanh ồn ã thường nhật. Nghe cuộc sống gần nhau hơn.
Nhưng…
Những ngày tháng đã qua nhiều khi nhìn lại ta vẫn không có được nụ cười. Ở những thời điểm trước, ngày còn học phổ thông ta đặt ra dự định vào đại học. Ừ, dự định đó đã đạt được nhưng trước đó là gì? Ta mong muốn vào trường ấy để được thoả sức với hoài bão xa xôi, nhưng ta đỗ không phải là trường ấy. Ta từng khóc nức nở và buồn chán lắm. Nhưng có lẽ đấy là số phận, ta phải đi theo con đường này, chứ không phải là thứ ta đã lựa chọn. Ta dần quen, dần bằng lòng và sải bước đi, vui vẻ hơn với con đường mới không mong đợi này.
Thế mà cũng đã được khá lâu rồi. Tốt nghiệp, ra trường đi làm, thời gian lẳng lặng trôi qua. Ngoảnh đầu nhìn lại đã đi làm được 2 năm 4 ngày. Suốt thời gian nhân đôi của 365 ngày thêm 4 ngày lẻ, ta để thời gian trôi đi theo dòng chảy của cuộc sống, vô định. Sáng đi làm chiều lại xách túi ra về, tham gia một vài khoá học ngắn ngủi, nhưng vẫn không khoả lấp được sự trống trải trong lòng. Nỗi niềm trống trải ấy ở đâu mang đến? Là do tự bản thân ta thôi, cuộc sống vốn vô tình với ai không biết cách yêu quý nó mà.
Ta cứ thế, để thời gian trôi đi như thế là đã nuông chiều bản thân, làm hư bản thân. Thời gian không bao giờ chờ đợi một ai cả, bên ta mọi người ai cũng phải tự nỗ lực làm sao cho cuộc sống tốt hơn. Vậy không lý do gì ta lại để thời gian trôi đi như thế. Bao lần ta đã khóc vì không làm được những điều mình muốn, nhưng công bằng mà xét thì là do ta chưa thật sự nghiêm túc trong việc uốn nắn bản thân để khỏi trệch khỏi con đường mình đã chọn.
Cần phải chấm dứt những điều tương tự như thế. Không buông xuôi mọi thứ mà phải cố gắng thôi. Ai cũng phải thế cả, và ta cũng không ngoại lệ.
Phải thay đổi thôi.
Em gái vừa gọi điện ” Em mua cho chị ba cái đài sen và mấy cái bánh Chocopie, em để trong hộc tủ ấy”. Ngon quá, đài sen là thứ ta thích không bao giờ hết thích cả. Cảm ơn em gái nhiều lắm.
Vậy đấy, bên cạnh ta vẫn luôn có người thân dõi theo và quan tâm mà. Hạnh phúc đôi khi thật giản dị mà ta cứ phải tìm kiếm sự lãng mạn đâu đó. Ta thật ngốc nghếch.
“Khi ta ngốc nghếch mà không biết mình ngốc là khi ấy ta là người hạnh phúc?”
Hãy học cách yêu cuộc sống này vì nó sẽ không vô tình với người yêu quý nó bao giờ.