Sau một tuần làm việc mệt mỏi, ai cũng muốn được nhà trở về nhà thật nhanh. Để được nhìn thấy gia đình thân quen, ngồi bên mâm cơm sum vầy ... ấm áp.
Còn anh, không vội vã, rất chậm rãi trên con đường quen thuộc. Để gió lạnh thổi vào mặt anh ... lạnh.
Một mình thôi nhưng không như những lần trước ... anh không hề thấy cô đơn và lạnh lẽo.



Anh vừa đi vừa khẽ hát, vì em là 1 phần lẽ sống của anh !!
Anh khẽ mỉm cười, vì cuộc sống luôn mang đến cho anh hy vọng !!!
Anh đang sống không chỉ cho riêng anh ! vì có nhiều người còn sống vì anh !
Anh - bất chợt thấy lòng vui lạ thường ! Vì anh thấy không có j để buồn !
Anh thấy mình trở nên mạnh mẽ !Vì có nhiều khó khăn anh phải chấp nhận, nhưng anh vẫn mỉm cười !
Anh ngước mắt nhìn lên trời cao, hít thở thật sâu ... trời chiều xám xịt, nhưng anh lại thấy trong xanh và yên bình đến lạ thường ! Vì bất chợt anh nghĩ đến tương lai và những điều tốt đẹp nhất !!!
Và ... em là một trong những điều tốt đẹp đó.
Anh sẽ giữ em cho riêng mình anh thôi ... không chỉ bằng tay mà còn bằng cả ... Trái tim.

                                                             


This entry was posted on 1/10/2009 and is filed under . You can follow any responses to this entry through the RSS 2.0 feed. You can leave a response, or trackback from your own site.

0 nhận xét:

HAHAHA

AI? Ở ĐÂU?