|
Tôi cần có mặt ở bệnh viện lúc 5h15 sáng, tức là chúng tôi phải rời khỏi nhà lúc 3h45 sáng, cũng tức là chúng tôi phải dậy lúc 2h45 sáng. Mà tôi không thể ngủ được vào buổi đêm trước đó nên tôi coi như là đã thức trắng đêm.
Tôi rà soát lại tất cả các chi tiết trong đầu mình. Tôi rất lo lắng.
Về sau, tôi biết được rằng, khi cô y tá đo huyết áp cho tôi thì nó là 157/84 – rất cao.
- Anh hơi lo sợ phải không? – Cô y tá hỏi.
Tôi mỉm cười và cố lẩm bẩm trả lời rằng không sao cả, nhưng tôi… sợ quá nên nói chẳng thành câu. Và vào lúc đó, tôi cần phải nhớ những gì mình có thể làm, không thể làm và không nên làm. Để tất cả mọi thứ như ví, tiền và tư trang có giá trị ở nhà là lời khuyên của các bác sĩ. Tháo bỏ các loại đồ trang sức, ví dụ như như cái khuyên rốn của tôi, là điều bắt buộc.
Ôi trời, cả chìa khoá ôtô và điện thoại di động cũng phải bỏ ở nhà. Chính điều này làm tôi thấy bất an. Tôi đi đâu, lúc nào cũng liên tục kiểm tra chìa khoá xe ôtô và điện thoại.
Chúng tôi đến hơi muộn, và được đưa tới phòng đợi, rồi vài phút sau, tôi được dẫn vào phòng số 3. Trong đó thì tình hình càng tệ hơn.
- Anh hãy bỏ tất cả trang phục ra, cả đồ lót nữa – Một cô y tá nói. Rồi cô ấy chỉ vào một thiết bị nhỏ có đính một thứ như cái kẹp.
- Đây là thiết bị theo dõi. Anh hãy đính nó vào mình.
Rồi cô ấy quay người, kéo rèm lại và bỏ đi. Thôi được, bỏ trang phục ra và đính một thiết bị theo dõi… vào đâu? Tôi đã tháo khuyên rốn rồi nên có lẽ chả còn chỗ nào mà đính! Vừa lúc đó, cô y tá quay lại, đưa cho tôi một cái túi to và bảo bỏ tất cả tài sản cá nhân vào đó.
Trong vòng nửa giờ tiếp theo, có một số người vào gặp tôi và ai cũng hỏi những câu giống nhau:
- Tên anh?
- Ngày sinh?
- Anh vào đây làm gì?
- Anh được chỉ định điều trị như thế nào?
Tôi lặp đi lặp lại những câu trả lời, và chợt nhận ra rằng nếu bây giờ tôi có nói bừa một cái tên khác, có lẽ người ta cũng sẽ ghi và tôi hầu như không thể chứng minh được mình là ai.
Cô y tá ban đầu lại vào:
-Anh chuẩn bị được phẫu thuật. Chỉ là một ca đơn giản thôi, anh đừng lo. Người nhà anh đã làm xong các thủ tục, họ đều đang đợi anh ngoài kia, yên tâm nhé.
Tôi cũng nhận ra rằng tất cả những thứ mà tôi vẫn nghĩ là mình có, là quan trọng, luôn kè kè bên người tôi (có khi kể cả lúc ngủ), đều nằm trong cái túi lúc nãy: ví, điện thoại và chìa khoá xe.
Thực tế là, vào một ngày nào đó, chẳng thứ gì trong số những thứ đó là quan trọng nữa. Nhưng những mối liên kết con người với con người, giữa tôi với gia đình mình, thì chẳng cần gì chứng minh cả, nhưng vẫn luôn tồn tại.
Những con người mà tôi yêu thương sẽ luôn biết tôi là ai và họ cần làm gì cho tôi. Cho dù tôi chẳng cần giấy tờ, chẳng cần ví, điện thoại hay chìa khoá xe.
0 nhận xét: